Chúa Cho Con Tất Cả
Có những tình yêu cho đi mà không cần hồi đáp. Quảng đại trao ban mà không toan tính thiệt hơn. Như tình yêu của dòng Nước. Nước ôm ấp đất, trao ban cho đất sự sống , và phù sa một cách nhưng không. Vượt hơn hẳn tình yêu của nước người ta ví đó là tình mẹ. Tình người mẹ không chỉ là giọt nước mà là cả một biển cả bao la biển rộng.
Trong bài hát “Mẹ cho con tất cả” đã nói lên điều ấy.
“Lòng mẹ cho con như trời như biển
Con sẽ muôn đời nhớ mãi không quên”
Bởi vì, trong biển bao la ấy :
“Mẹ cho con máu đỏ hình hài
Mẹ lo con hơi ấm những ngày trong nôi”,
Tình mẹ mãi theo con qua dòng sữa ngọt và tiếng hát ầu ơ có khi thức trắng đêm thâu:
“Dòng sữa thơm môi bao canh dài mẹ thức
Câu hát ầu ơ con ngủ trên tay”
Sự sống của mẹ là sự sống của con. Mẹ hy sinh đến hao gầy vì con:
“Mẹ cho con bước nhỏ đầu đời
Mẹ nhai cho cơm bún lưỡi lừa cá xương”
Có mẹ con không sợ đói, không sợ khổ và cả không sợ hiểm nguy, vì:
“Giọt nắng quê hương mẹ nghiêng đầu che mát
Cơn giông bất chợt mẹ khoác áo che mưa”
Hôm nay Chúa Giê-su bảo chúng ta rằng: tình yêu của Ngài vượt xa mọi tình yêu trên thế gian. Bởi tình Ngài như dòng nước mang lại sự mát mẻ trong ta và như tình mẹ mang lại hơi ấm tình thương.
Cuộc đời của Ngài luôn cho đi, cho đi để tha nhân được sống và sống dồi dồi. Trong suốt hành trình dương thế, Ngài luôn cho đi tình thương, cho đi thời giờ để xoa dịu nỗi đau cho nhân thế. Sự cho đi của Ngài đi đến tột cùng là cho đi đến giọt máu cuối cùng để nguồn ơn thánh đổ tràn đầy xuống nhân gian. Ngài còn cho đi qua tấm bánh được bẻ ra để trao ban sự sống đời đời cho nhân loại. Ngài bảo rằng “ai ăn bánh Ngài thì sẽ sống muôn đời”.
Xem ra cuộc đời phải biết cho đi, càng cho đi thì giá trị mình càng cao. Giá trị con người không dựa vào tiền tài hay địa vị mà dựa trên những gì họ cống hiến cho tha nhân.
Nhưng trong dòng đời luôn vội vã với “cơm áo gạo tiền”. Tất bật lo toan đủ điều khiến chúng ta chẳng có giờ nghĩ đến tha nhân. Trong dòng đời vội vã đó nhiều người dường như đã bỏ rơi đồng loại, đôi khi thiếu sót bổn phận với cả người thân của mình. Họ chỉ lo đối phó với công việc, với nhu cầu bản thân mà cả người thân và bạn bè.
Chúng ta được tạo dựng đâu phải để sống riêng cho mình, mà còn phải biết quan tâm tới những người khác, đặc biệt là người bất hạnh, nghèo đói. Đây là quy luật của cuộc đời luôn “cho” và “nhận”. Đã nhận nhưng không thì cũng phải quảng đại cho đi. Nhưng đáng tiếc, nhiều người chỉ biết nhận mà chẳng bao giờ biết cho.
Có một người sắp chết đuối, mọi người vây quanh hô lớn: “Hãy đưa tay ông ra cho chúng tôi cứu!”, nhưng ông ta lưỡng lự để rồi vật vã chống cự với dòng nước. Và dường như thà chết chứ không chịu đưa tay ra. Một người bạn thân biết ý liền nói: “Thằng này nó chỉ nhận chứ không bao giờ cho ai nên nó thà chết chứ không đưa ra đâu”. Thế là, người ta nói với nó: “Hãy nắm lấy tay tôi đi!”, và ngay lập tức, ông ta đã nắm chặt lấy!
Sự khác nhau đó là gì? Rõ ràng người đàn ông trong câu chuyện này thường được nhận nhiều hơn là cho đi và ông ta đã suýt chết vì chỉ muốn được nhận!
Con người là thế! Từ thuở lọt lòng mẹ, đã biết nắm tay lại. Chỉ biết nhận và không biết cho. Đó là lý do cuộc đời thường tranh giành nhiều hơn là nhường nhịn, là loại trừ nhiều hơn là đùm bọc yêu thương.
Ước gì mỗi lần chúng ta rước Chúa là được đón nhận chính sự sống và tình yêu của Chúa. Xin cho tình yêu Chúa tuôn chảy trong con tim của chúng ta để chúng ta dám hiến dâng chính mình vì sự sống của tha nhân. Ước gì mỗi người biết noi gương Chúa Giêsu trở thành quà tặng mang lại cho anh em niềm vui và hạnh phúc. Xin cho chúng ta luôn cảm nghiệm rằng “chính lúc cho đi là khi được nhận lãnh, chính lúc chết đi là khi vui sống muôn đời”. Amen
Lm.Jos Tạ duy Tuyền