Sự Hối Hận Muộn Màng

SỰ HỐI HẬN MUỘN MÀNG
 (Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 346)

Có một bác sĩ vội vàng lái xe thật nhanh quay về bệnh viện, sau khi nhận được một cú điện thoại của bệnh viện báo cho biết, là có một ca phẫu thuật rất khó và rất nguy hiểm, đang rất cần anh về gấp, để giúp giải quyết.

Khi vừa tới bệnh viện, vị bác sĩ này đã nhanh chân chạy vào phòng thay trang phục và đi thẳng vào khu phẫu thuật. Bác sĩ cố gắng tranh thủ từng giây từng phút với Tử Thần đang chờ đón bệnh nhân.

Tuy rất vội, nhưng vị bác sĩ cũng nhìn thấy người cha cậu bé bệnh nhân, đang bồn chồn ở khu vực chờ bác sĩ.

Vừa khi trông thấy bác sĩ vội vàng sắp bước vào phòng mổ, người cha nhanh chân bước tới, chận bác sĩ lại và hét thuật cho tiếng:

– Tại sao giờ này ông mới tới ? Ông có biết là mạng sống của con trai tôi là đang rất nguy hiểm lắm hay không? Ông không có một chút ý thức trách nhiệm nào của một vị bác sĩ hay sao?

Vị bác sĩ mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại:

Tôi xin lỗi. Tôi không có mặt ở trong bệnh viện này, nhưng tôi đã cố gắng hết sức để đến thật nhanh, vừa khi nhận được cuộc gọi của bệnh viện. Còn bây giờ, thì xin anh hãy bình tĩnh, để tôi có thể làm công việc của mình.

Người cha đã không tỏ ra dịu giọng, mà còn nói to tiếng, gắt gỏng hơn. Và sư giận dữ lại tăng lên đến tột độ:

– Bình tĩnh được sao ? Nếu bây giờ, người nằm trong phòng đó, lại chính là con trai của ông, thì liệu ông có bình tĩnh được không? Nếu con trai của ông đã chết, do chờ đợi một bác sĩ quá lâu, thì liệu ông còn có thể nói là bình tĩnh được sao ?

Vị bác sĩ cố lấy bình tĩnh, nhẹ nhàng đáp lại:

– Có Thiên Chúa chứng giám cho tôi. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức của mình. Phần anh, xin anh hãy hợp tác với chúng tôi và cầu nguyện với Đấng Bề Trên, cho sự sống của con trai của anh và cho công việc giải phẫu của chúng tôi được thành công tốt đẹp.

Đang khi bác sĩ vừa nói, vừa bước vào phòng giải phẫu, thì người cha vẫn tiếp tục lẩm bẩm trong miệng, với những tiếng thở dài, trong nỗi đau đớn xót xa, đầy thất vọng:

– Sao người ta lại có thể có những lời khuyên đơn giản dễ dàng như vậy? Bởi nỗi đau của mình có lẽ chẳng ăn nhập gì với họ. Có lẽ chẳng liên quan gì tới họ. Có lẽ chẳng đụng chạm gì tới cuộc sống của họ, cho nên họ mới có những lời khuyên rẻ tiền như vậy thôi.

Cuộc giải phẫu đã kéo dài vài tiếng đồng hồ. Sau đó bác sĩ bước ra khỏi phòng phẫu thuật, mặt hân hoan, trong niềm vui tràn ngập, báo tin cho người cha:

– Cảm tạ Chúa, cuộc phẫu thuật đã thành công thật mỹ mãn: Con trai của anh đã được cứu sống.

Nói xong, vị bác sĩ vội vàng bước đi, mà không hề dừng lại, dù chỉ một chút, để nghe những lời cảm ơn, và những câu hỏi gì đó, mà người cha định hỏi.

Nhưng ông vừa đi, vừa ngoái cổ lại và nói:

– Nếu anh có muốn hỏi điều gì thì xin hãy hỏi cô y tá.

Người cha rất khó chịu về cái thái độ của bác sĩ, và quay sang than phiền với cô y tá:

– Bác sĩ gì mà sao cao ngạo đến mức như vậy ? Ông ta không thèm dừng lại một chút để nghe tôi nói lời cảm ơn.

Nhưng mà cô y tá đã trả lời cho người cha với hai hàng nước mắt tuôn trào trên má:

– Bác ơi, xin bác hãy thông cảm cho: Con ông ấy vừa qua đời trong một vụ tai nạn giao thông ngày hôm qua. Ông ấy đang lo việc mai sáng cho con của ông ta. Nhưng vì con trai của bác trong cơn nguy kịch, có thể chết, nên chúng tôi đã gọi điện thoại cầu cứu ông ta, vì ông ta là một bác sĩ giỏi nhất ở đây, để ông ta đến phẫu thuật cho con trai của bác. Và bây giờ, sau khi đã cứu sống con trai của bác, thì ông phải vội vàng quay trở về nhà, để tiếp tục lo chuyện hậu sự cho con trai yêu quý của mình.

Bỗng người cha xụp quỵ xuống nền gạch, ôm mặt khóc nức nở, trong sự hối hận đau đớn xót xa, thật thê thảm, vì những lời nói vô tâm, vô cảm lúc nãy của mình, và những thái độ thất lễ vô ơn của mình, đối với một vị đại ân nhân đã cứu sống con mình.

*****

Lạy Chúa, đã bao lần con đã phạm sai lầm như người cha trong câu chuyện này: Con chỉ thấy những nỗi khổ đau của con, chứ không hề thấy những khổ đau của bất cứ ai.

Đã bao lần con bức xúc, vì những người khác đã xúc phạm đến con, nhưng con lại dửng dưng, không nhận ra những xúc phạm, mà con đã gây ra cho kẻ khác.

Đã bao lần con muốn người ta phải hiểu con, nhưng mà chẳng mấy khi con chịu mở tớ đôi mắt ra, mở rộng lỗ tai ra, để nghe, để thấy, để hiểu những người sống bên cạnh con.

Xin Chúa thương tha thứ cho con.

Xin Chúa thương giúp con sửa sai những lỗi lầm này của con, để mỗi ngày, con một nên xứng đáng là con Chúa hơn, và xứng đáng được Chúa yêu thương hơn nữa. Amen.

print