SUY NIỆM: LỄ MÂN CÔI & CHÚA NHẬT XXVII TN C

LỄ ĐỨC MẸ MÂN CÔI

XIN EM HÃY LẦN CHUỖI!

Lm. Giuse Nguyễn

“Ѕao em không lần chuỗi những lúc trời gió mưa, khi đêm về tăm tối, khi lá rung vừa trưa? Ѕao em không lần chuỗi khi trời mới rạng đông, khi sương mai ngọt bùi tỏa ngát trên ruộng đồng? Ѕao em không lần chuỗi mái tóc thề trắng vai, bâng khâng ngàу dong duỗi nhung nhớ bóng hình ai? Ѕao em không lần chuỗi khi lặng ngắm chiều buông, trong cô đơn ngậm ngùi lệ đắm cháу vào hồn?”

Tác giả Xuân Ly Băng đã trách các bạn trẻ, nhưng qua đó ông đã nhắn nhủ họ hãy lần chuỗi trong mọi biến cố của cuộc đời. Tại sao vậy?

Thưa vì Mẹ luôn hiện diện trong lòng Giáo hội từ buổi sơ khai cho đến ngày hôm nay và chắc chắn cho đến muôn đời vì Mẹ là Mẹ Đức Giêsu, đầu của Hội Thành. Trong những ngày sơ khai Hội Thánh còn rất nhiều khó khăn, nhưng có Mẹ ở đó để trở thành điểm tựa cho các Tông đồ: “Tất cả các ông đều đồng tâm nhất trí, chuyên cần cầu nguyện cùng với bà Maria, thân mẫu Đức Giêsu” (Cv 1, 14). Có Mẹ là có tất cả, vì “Nhờ Mẹ đến với Chúa Giêsu”.

Biến cố truyền tin là biến cố thể hiện lòng trung thành và yêu thương của Thiên Chúa. Ngài không bỏ rơi nhưng luôn luôn mong muốn ban ơn cứu độ cho con người. Vì vậy chúng ta hãy để ý đến bối cảnh truyền tin.

Chắc chắn lúc đó nhân loại đang lần bước trong tối tăm vì họ đang bị bóng đêm của tội lỗi thống trị sau khi ông bà nguyên tổ sa ngã phạm tội. Kế hoạch cứu độ của Thiên Chúa đã có, và biến cố truyền tin là biến cố quyết định cho chương trình tiếp theo của Thiên Chúa. Chính vì thế khi suy niệm về đoạn Tin mừng này, nhà thơ Xuân Diệu đã phải rùng mình thốt lên: “Maria, linh hồn tôi ớn lạnh! run như run thần tử thấy long nhang, run như run hơi thở chạm tơ vàng”. Lòng Thương Xót của Thiên Chúa đang phải đợi chờ, lệ thuộc bởi một cô gái quê mùa mang tên Maria.

Thế nhưng chính cô gái quê mùa đó đã làm cho Lòng Thương Xót của Thiên Chúa được thể hiện qua tiếng “Xin Vâng” của cô. Vì nhờ tiếng Xin Vâng mà “Ngôi Lời đã trở thành người phàm và ở giữa chúng ta”, mới thực thi Lòng Thương Xót là chính ơn cứu độ cho chúng ta. Tiếng Xin Vâng không chỉ để cưu mang Ngôi Lời nhập thể, mà còn tự nguyện trở thành dụng cụ để Chúa muốn thực hiện những gì Ngài muốn. Hay nói cách khác xin vâng là chết đi cho ý riêng mình để sống theo ý của Chúa.

Hiểu được như vậy để chúng ta thấy Đức Maria có một vị thế rất quan trọng trong chương trình cứu độ của Thiên Chúa đến nỗi chúng ta có thể nói rằng: Vì Chúa muốn nên Mẹ muốn; nên nếu Mẹ muốn Chúa sẽ muốn.

Vì thế siêng năng lần chuỗi Mân Côi là để tái hiện lại lịch sử cứu độ nơi chính cuộc đời chúng ta, vì chuỗi Mân Côi là bản tóm lược Tin Mừng. Khi suy niệm các mầu nhiệm Vui-Thương-Mừng-Sáng là chúng ta đang cùng với Mẹ bước đi trong hành trình dương thế của Đức Giêsu, hành trình mang lại ơn cứu độ cho nhân loại chúng ta.

Trong kinh Mân Côi chúng ta đọc nhiều lần Kinh Lạy Cha là lời kinh đẹp nhất mà chính Đức Giêsu đã dạy cho các môn đệ của Ngài và chắc chắn Ngài cũng muốn chúng ta đọc lời kinh ấy vì nó gói gọn tâm tình của người con thảo với Cha trên trời.

Trong kinh Mân Côi chúng ta đọc phần đầu của kinh Kính Mừng là lời chào của thiên thần Gabriel, sức mạnh của Thiên Chúa: “Kính mừng Maria đầy ơn phúc, Đức Chúa Trời ở cùng Bà. Bà có phúc lạ hơn mọi người nữ, và Giêsu con lòng Bà gồm phúc lạ”. Nhắc lại lời chào thường xuyên của sứ thần để nhận được niềm vui trong cuộc đời như Mẹ Maria đã đón nhận niềm vui ơn cứu độ.

Phần sau của kinh Kính Mừng là lời cầu nguyện của Hội Thánh cho mọi con cái của mình, dù họ có đọc hay không đọc, thì lời cầu nguyện đó vẫn hướng đến họ: “Thánh Maria Đức Mẹ Chúa Trời cầu cho chúng con là kẻ có tội khi này và trong giờ lâm tử”. Nó chính là tâm tình của Đức Giêsu với Chúa Cha dành cho các môn đệ của Ngài, không muốn bất cứ một ai phải hư mất. Nhiều người bỏ Chúa, không còn nhớ bất cứ lời kinh nào trong đạo, chỉ nhớ mỗi câu cuối của kinh Kính Mừng: “Thánh Maria Đức Mẹ Chúa Trời cầu cho chúng con là kẻ có tội khi này và trong giờ lâm tử” và quả thật họ đã được Đức Mẹ cứu trong giờ lâm tử để được ơn ăn năn trở lại.

Trong kinh Mân Côi, chúng ta đọc kinh Sáng Danh để tôn vinh Thiên Chúa Ba Ngôi trong cuộc đời ta.
Trong kinh Mân Côi, chúng ta cầu nguyện cho các Linh hồn: “Xin đem các Linh hồn lên Thiên Đàng, nhất là những Linh hồn cần nhờ Chúa thương xót hơn”, hoặc: “Chúng con cậy vì danh Chúa nhân từ, cho các Linh hồn được lên chốn nghỉ ngơi”, chắc chắn trong đó có Linh hồn những người thân của chúng  ta.

Như vậy cơ cấu của lời kinh Mân Côi thật tuyệt diệu để chúng ta đọc và mang lại lợi ích thiêng liêng cho bản thân và cho Giáo hôi. Điều quan trọng là khi đọc kinh Mân Côi chúng ta đang để Chúa can thiệp vào lịch sử cuộc đời chúng ta, dù đó là một cuộc đời xấu xa, tội lỗi, chỉ vì lời chuyển cầu của Đức Mẹ.

Chính vì thế thay vì trách “Sao em không lần chuỗi?” chúng ta hãy khuyến khích nhau, nhất là những người trẻ: “Xin em hãy lần chuỗi!”

Đức Mẹ đã hứa: “Chưa từng nghe nói có người nào chạy đến cùng Mẹ xin bào chữa cứu giúp mà Đức Mẹ từ bỏ chẳng nhậm lời.” Vậy chúng ta hãy chạy đến với Mẹ, dâng cho Mẹ thế giới vẫn còn nhiều chiến tránh; Giáo hội đang đương đầu với tình trạng sụt giảm đức tin; nhiều nơi trên thế giới và cả Việt Nam đang gặp thiên tai, bão lũ; gia đình với những khó khăn trong đời sống vợ chồng, trong kinh tế, trong việc giáo dục con cái; Giáo phận, Giáo xứ với những thao thức về đời sống đức tin cho những Kitô hữu, nhất là Kitô hữu trẻ; và dâng lên Mẹ những tâm sự riêng của từng người… Tất cả những tâm tình đó nếu được dệt kết trong lời Kinh Mân Côi, thì chắc chắn Đức Mẹ sẽ nhậm lời và cứu chúng ta trong giờ lâm tử.

Thánh Maria Đức Mẹ Chúa Trời, cầu cho chúng con là kẻ có tội khi nay và trong giờ lâm tử. Amen.

CHÚA NHẬT XXVII THƯỜNG NIÊN NĂM C

“ĐẦY TỚ VÔ DỤNG”

Lm. Giuse Nguyễn

Khi Đức cha Antôn Vũ Huy Chương, Giám mục Giáo phận Đà Lạt được Tòa Thánh chấp thuận đơn xin nghỉ hưu ở tuổi 75 theo Giáo luật ngày 14/09/2019, báo chỉ hỏi điều gì làm Đức Cha nhớ nhất trong 16 năm làm Giám mục Chính tòa ở hai Giáo phận Hưng Hóa (2003 – 2011) và Đà Lạt (2011 – 2019)? Đức Cha Antôn đã trả lời: “Chỉ có một điều tôi nhớ nhất đó là Thiên Chúa đã yêu thương tôi hơn tôi đáng được yêu”.

Thật vậy, khi nhìn lại lịch sử dân Do Thái và lịch sử mỗi người, chúng ta thấy rằng mình “chỉ là đầy tớ vô dụng”, công chẳng bao nhiêu, mà tội thì rất nhiều. Vì thế Đức Cha Antôn đã chia sẻ rất cảm động: Tôi xác tín rằng những gì tôi đã làm được là do ơn của Chúa và sự cộng tác của nhiều người;… Những gì tôi đã không làm được hoặc làm không đúng là do lỗi của tôi; … Nếu Chúa đã ban nhiều ơn cho chúng ta mà chúng ta lại làm cho những ơn đó ra vô ích thì là lỗi của chúng ta mà mỗi người cần điều chỉnh không ngừng.”

Phụng vụ lời chúa hôm nay là dịp để chúng ta “điều chỉnh không ngừng” đời sống đức tin của chúng ta.

Tiên tri Khabacuc trong bài đọc thứ nhất (Kb 1, 2-3 ; 2,2-4) dường như than thở với Thiên Chúa về những cảnh bất công trong cộng đoàn: “Cho đến bao giờ, lạy Chúa, con kêu cứu mà Ngài chẳng đoái nghe, con la lên: “Bạo tàn!” mà Ngài không cứu vớt?… Trước mắt con, toàn là cảnh phá phách, bạo tàn, chỗ nào cũng thấy tranh chấp và cãi cọ” (Kb 1, 2-3). Những bất công khiến cho những người ngay chính đôi khi chán nản, thất vọng. Nhưng Thiên Chúa phán: “Người công chính thì sẽ được sống, nhờ lòng thành tín của mình” (Kb 2, 4). Lòng thành tín nghĩa là chúng ta tin tưởng vào Chúa, tin tưởng vào chân lý bằng tất cả tấm lòng thành để sống theo sự thật, theo lẽ phải, còn những người bất chính chắc chắn gánh lấy hậu quả.

Thánh Luca trong đoạn Tin Mừng (Lc 17, 5-10) tường thuật lại việc các Tông đồ xin Chúa một điều không phải vật chất, không phải chức quyền, không phải những điều chóng qua ở trần gian này, nhưng: “xin thêm lòng tin cho chúng con” (Lc 17, 5). Có lẽ các ông thấy được những gian nan thử thách trong hành trình theo Chúa, nên các ông xin Chúa cho các ông điều cốt yếu để đi trọn con đường mình đang đi, đó là đức tin. Điều ấy rất đẹp lòng Chúa, nên Ngài khuyến khích các ông chỉ cần có đức tin bằng hạt cải thôi cũng sẽ làm được những chuyện phi thường. Chính đức tin đó khiến chúng ta phục vụ như người đầy tớ khiêm nhường chứ không phải là ông chủ.

Trên hành trình đức tin, cụ thể trong ơn gọi và bậc sống của mỗi người, yếu tố để đạt tới hạnh phúc là ý thức: mình chỉ là đầy tớ vô dụng, như tâm tình của hai nhạc sĩ Lm. Vũ Đình Trác và Hải Linh trong bài hát nổi tiếng: Tình Chúa yêu tôi: Từ bao năm qua con đã làm gì cho Chúa? Từ bao năm qua con đã làm gì cho nhân sinh? Lạy Chúa con chỉ là đầy tớ vô duyên, là đầy tớ vô duyên, vô duyên bất tài, con vô duyên bất tài. Nhưng con kiên vững chân thành, con luôn kiên vững chân thành.”

Vâng, đức tin sẽ hướng dẫn để chúng ta ý thức mình chỉ là đầy tớ vô dụng, tất cả những gì chúng ta làm đều chỉ là việc bổn phận mà thôi. Noi gương Đức Giêsu, Thầy chí thánh: “Đến để phục vụ chứ không phải để được người ta phục vụ”.

Tuy nhiên phải hiểu “đầy tớ” ở đây là thái độ chứ không phải tư cách. Một vị mục tử với thái độ là đầy tớ, còn tư cách là vị lãnh đạo giáo đoàn. Vì vậy một vị mục tử chân chính là vị mục tử luôn luôn tìm cách để phục vụ đoàn chiên chứ không phải lo kiếm tìm hưởng thụ.

Trong đời sống gia đình, thái độ “đầy tớ” của những người làm chồng làm vợ là phục vụ, còn tư cách là chồng hoặc vợ; không thể nào nói “mày là đầy tớ của tao”. Vì vậy thái độ của những người chồng, người vợ là làm mọi cách để phục vụ gia đình mình. Các ông chồng không ngại khi phụ giúp việc gia đình mà bị bạn bè trêu chọc: “Làm mọi vợ”, vì đó là thái độ đúng đắn để phục vụ nhau, đem lại niềm vui, hạnh phúc cho nhau.

Trong các hội đoàn cũng thế, nếu mỗi người đều là một “đầy tớ” thì chắc chắn sẽ đem đến niềm vui, hạnh phúc cho nhau, nhưng bởi vì có những người muốn làm “ông chủ” nên gây ra những chia rẻ, sung đột. Giáo hội của Chúa phải là Giáo hội có tinh thần phục vụ giống như Đức Kitô, mà thực sự khi chúng ta phục vụ vô vị lợi, chúng ta sẽ cảm thấy niềm vui, hạnh phúc và vẫn thấy không bao giờ đủ trong việc phục vụ của mình.

Để có được thái độ phục vụ của người “đầy tớ vô dụng” thực sự phải có lòng tin. Hay nói cách khác, những ai đang phục vụ như người đầy tớ thì người đó có đức tin. Mà như Đức Giêsu đã hứa: “Nếu anh em có lòng tin lớn bằng hạt cải, thì dù anh em có bảo cây dâu này: ‘Hãy bật rễ lên, xuống dưới biển kia mà mọc’, nó cũng sẽ vâng lời anh em” ( Lc 17, 6), nghĩa là sẽ làm được những việc lớn lao. Vì vậy nếu chúng ta chưa làm được những việc lớn lao là vì chúng ta chưa tin, mà chưa tin là bởi vì chúng ta chưa phục vụ, chưa phục vụ là bởi vì chưa tin. Tất cả đều đan quyện với nhau làm thành hành trình đức tin của chúng ta. Vì vậy chúng ta hãy tin bằng việc phục vụ như người đầy tớ, chúng ta sẽ làm được những việc lớn lao, phi thường.

Lạy Chúa, xin ban thêm niềm tin cho chúng con như xưa Chúa đã ban cho Mẹ Maria để Mẹ luôn vững tin vào Chúa, nên Mẹ đã sẵn sàng phục vụ Chúa như một nữ tỳ. Xin cho chúng con luôn nhớ rằng mình chỉ là đầy tớ vô dụng.

print