Chọn Chỗ Cuối

CHỌN CHỖ CUỐI

Chúa Nhật 22 Thường Niên Năm C :  Lc 14,1.7-14

Suy niệm

Việc Ðức Giêsu đến nhà một ông thủ lãnh nhóm Pharisêu dùng bữa, cho chúng ta nhìn ngắm thái độ của Ngài, một thái độ luôn cởi mở và tiếp nhận, để thiết lập tương quan gần gũi và thân thiện với mọi hạng người, kể cả những kẻ có ý đồ và manh tâm đối với Ngài. Đây là tính cách của một con người có bản lãnh, không chấp nhất và câu nệ về những gì người khác nghĩ về mình, kể cả việc họ muốn đối đầu với mình. Đức Giêsu biết mức độ nhận thức của họ còn hạn hẹp, vì vậy mà việc loan báo Tin Mừng của Ngài là nhằm khơi sâu nới rộng tâm trí của con người, và điều quan trọng là tạo sự hiệp thông giữa người với người.

Tuy nhiên, khi đón nhận người khác, Đức Giêsu cũng mời gọi họ thanh lọc những quan niệm cổ hủ, cải thiện một lối sống còn mang tính cách trịch thượng, nhất là lối sống đó lại nằm trong thành phần trí thức tôn giáo, ảnh hưởng rất lớn trên đời sống dân thánh Chúa. Vì thế, nhân cơ hội quan sát những người đi dự tiệc háo hức chọn chỗ nhất, Đức Giêsu đã đưa ra câu chuyện như một điển hình về phép xã giao, ý muốn cảnh giác thái độ tự tôn tự mãn của người Pharisêu: “khi được mời dự tiệc cưới, đừng ngồi vào chỗ nhất, kẻo có một người nào trọng hơn anh cũng được mời…. trái lại anh hãy ngồi vào chỗ cuối”.

Lời khuyến cáo của Đức Giêsu còn tiềm ẩn một ý nghĩa sâu hơn. Đối với Ngài, tiệc cưới tượng trưng cho Nước Thiên Chúa, trong đó kẻ nào nhắc mình lên sẽ bị hạ xuống, ai hạ mình xuống sẽ được nhắc lên”. Vượt trên đòi hỏi của xã giao, Đức Giêsu làm cho con người đi xuống chiều sâu của khiêm nhường, cũng là cách tiến lên chiều cao của Nước Thiên Chúa. Nước Chúa là một ân ban cao cả, chỉ dành cho những ai có tâm hồn khiêm tốn, còn ai tự cho mình là cao trọng sẽ có thái độ hàm hồ, không đáng được lãnh nhận, vì“Thiên Chúa chống lại kẻ kiêu ngạo, nhưng ban ơn cho kẻ khiêm nhường”. (Gc 4, 6; 1Pr 5, 5).

Từ câu chuyện chỗ ngồi trong bàn tiệc, Chúa Giêsu muốn mời gọi chúng ta hãy đặt mình trước mặt Chúa, để thấy giá trị đích thực của mọi người là con cái Thiên Chúa. Đừng bị thói háo danh và tự mãn khuynh đảo mình. Ngay cả những thực hành đạo đức như ăn chay, bố thí, cầu nguyện… đều có thể trở thành bình phong để người ta thực hiện ý đồ khoe khoang và đánh bóng bản thân mình; hoặc dùng người khác như một phương tiện để tiến thân. Đưa mình lên cao là một cách hạ người khác xuống, một hành động gây xúc phạm đến tha nhân.

Tính cách của người Kitô hữu là hiền lành và khiêm nhường như Đức Giêsu, Đấng không tự tìm vinh quang cho mình mà trong mọi sự để cho Thiên Chúa định liệu. Khiêm nhường không phải là tự hạ mình xuống để mong được nâng lên; không phải là coi thường mình hay e sợ người khác; cũng không rụt rè tránh né nhiệm vụ. Khiêm nhường là nhận biết sự thật về mình, và hành động trong sự thật đó: một sự thật còn nhiều thiếu sót, có thể đúng nhưng chưa đủ, cần được sự nhắc nhở và sửa chữa của anh em. Thiếu sự nhắc bảo lẫn nhau là ru ngủ nhau trong cái ảo tưởng về chính mình. Khiêm nhường là biết mình đã nhận tất cả từ nơi Chúa, và lớn lên mỗi ngày nhờ vào tha nhân.

Chúng ta dễ đánh giá người khác dựa vào cái ghế và thanh thế của họ, nhưng thật ra, một người phu quét đường có lương tâm vẫn giá trị hơn một vị quan quyền hay bậc chức sắc vô tâm. Người khiêm nhường không sợ chức cao hay ghế nhất. Ghế nào cũng là một phương tiện để phục vụ. Chức vụ nếu có, thì cũng là một cơ hội cho ta biết cúi xuống thật gần với những nỗi đau của bao người đang cần cứu giúp.

Vì vậy khi nói đến việc thết tiệc, Đức Giêsu khuyên ta nên mời những kẻ nghèo khó, tật nguyền, hơn là mời những người ruột thịt, thân quen, giàu có. Ngài muốn chúng ta vượt qua óc tính toán vụ lợi, để đi vào thế giới của những người bé nhỏ nghèo hèn, nhất là những người lầm than bất hạnh. Chúng ta hay thích giao du với ai có thế giá để mình được danh giá, mà bỏ rơi bao người yếu kém, càng tạo thêm bất công.

Khiêm nhường là cung cách của Đức Giêsu, Đấng đã tự hủy mình để nhập thể làm người vì yêu thương nhân loại; Đấng đã quỳ xuống rửa chân cho các môn đệ để dạy chúng ta bài học yêu thương phục vụ; Đấng đã đón nhận nhục hình thập giá để đền thay cho tội lỗi chúng ta; Đấng đã xuống mức thấp nhất của thân phận làm người để nâng chúng ta lên. Trong ý nghĩa đó mà chúng ta có thể nói, người khiêm nhường là người đã ngộ ra chân tính của mình, là người đã gặp được Chúa, đã hòa nhịp với trái tim của Ngài, để hành động với lòng đầy yêu mến.

Cầu nguyện

Lạy Chúa Giêsu!
Cuộc sống con người xưa cũng như nay,
ham danh giá ham quyền cao chức trọng,
ai cũng mong tìm danh dự cho mình,
tìm mọi cách để mọi người trọng kính.

Cũng vì thế mà làm con ảo tưởng,
tưởng mình cao vượt nên thích phô trương,
nhưng trước mắt người ta lại gai chướng,
không trọng kính mà lại bị khinh thường.

Nên Chúa đã dạy con phải khiêm nhường,
nhận ra bản thân mình chẳng đáng chi,
nên con đừng có thái độ sân si,
đừng vì đó mà sanh lòng ganh tị.

Chúa không chỉ cho con thấy thói đời,
mà còn thấy thực tại trong Nước Trời,
là nơi chỉ dành cho người khiêm hạ,
biết yêu thương và kính trọng người ta.

Ngài nâng lên những tôi tớ mọn hèn,
chứ không phải những kẻ quen tự mãn,
vì kiêu căng tạo nên nhiều hỗn loạn,
khiến cho bao tội ác cứ lan tràn,
chỉ khiêm nhường con mới sống bình an.

Vinh dự của mỗi người Chúa ban cho,
chứ không phải tự mình lo kiếm được,
nên con sống thật hồn nhiên trong sáng,
như bông hoa lặng lẽ nở trên ngàn,
và tin rằng mọi sự bởi ân ban,
để con biết sẻ chia với mọi người. Amen.

Lm. Thái Nguyên

print