Để làm môn đệ Chúa

print

Để làm môn đệ Chúa – Chúa nhật XIII Thường niên – Năm A

(Mt 10,37 – 42)

Phải yêu Chúa nhất

Mở đầu đoạn Tin Mừng hôm nay, Thánh Mát-thêu ghi lại lời Chúa Giê-su nói với các môn đệ mình rằng :“Kẻ nào yêu mến cha mẹ hơn Thầy, thì chẳng xứng đáng với Thầy, và kẻ nào yêu mến con trai, con gái hơn Thầy, thì không xứng đáng với Thầy. Kẻ nào không vác thập giá mình mà theo Thầy, thì không xứng đáng với Thầy” (Mt 10, 37).

Nghe lời tuyên bố của Chúa Giê-su ở trên, mỗi người chúng ta nói gì và trả lời ra làm sao? Tiêu chuẩn để làm môn đệ Chúa Giê-su, với đòi hỏi thật gắt gao. Bước đầu Chúa chỉ đòi người môn đệ phải yêu Chúa hơn cha mẹ; tiếp đến, Chúa bảo họ phải yêu Chúa hơn cả con cái là những giọt máu của chính bản thân mình; và cuối cùng Chúa đòi buộc họ phải vác lấy thập giá mình mà đi theo Chúa thì mới xứng đáng làm môn đệ Chúa. Tựu chung lại là phải yêu Chúa đến nỗi mất mạng vì Chúa.

Có người đặt câu hỏi: Phải chăng, Điều răn thảo cha kính mẹ, yêu thương người thân cận bị đảo lộn rồi hay sao?

Không, để làm môn đệ cho xứng với Chúa, người ta phải dành hết tình yêu đối với Chúa, giữa Thiên Chúa và loài người, Thiên Chúa phải là nhất, chọn Chúa. Yêu cha mẹ và đồng loại, nhưng yêu Thiên Chúa hơn, vì Ngài là Đấng dựng nên cả cha mẹ chúng ta, nên Chúa Giê-su yêu cầu con người dành cho Ngài một vị trí đặc biệt và cao nhất. Tuy nhiên, dường như trở ngại lớn nhất không phải là người thân cận hoặc cha mẹ anh chị em, của cải … mà là cái tôi.

Phải từ bỏ mình

Chúa đòi người môn đệ phải từ bỏ tất cả, ngay cả mạng sống mình để đi theo. Chúa Giê-su không cho phép môn đệ nào được lấy cớ yêu cha yêu mẹ, yêu con cái hay sự sống của mình mà từ chối Chúa. Tất cả những lý do trên đều không xứng với Chúa. Người đòi hỏi người môn đệ phải dành cho Chúa một tình yêu tuyệt đối.

Thiên Chúa là Đấng toàn năng, Chúa làm cho sống và Chúa làm cho chết. Mọi sự đều là của Chúa. Chúa ban cho rồi Chúa lại lấy đi. Chúa có quyền đòi chúng ta phải dâng tất cả cho Người, nhất là khi hiến dâng, chúng ta không những không mất mát mà còn được lãnh nhận gấp trăm, gấp nghìn.

Ðó là ý tưởng mà Chúa nói tiếp: “Kẻ nào cố tìm mạng sống mình thì sẽ mất, và kẻ đành mất sự sống mình vì Thầy, thì sẽ tìm lại được nó“. Nghĩa là Chúa Giê-su đòi người môn đệ phải dám hy sinh tất cả cho Người để chứng tỏ tình yêu tuyệt đối, đối với Người và để minh chứng Người thật là Thiên Chúa. Và khi hy sinh như vậy, họ tìm được sự sống.

Và vác thập giá mình

Cái tôi cũng phải nhường bước cho dây liên kết với Chúa Giê-su, nên Chúa Giê-su thêm: “Kẻ nào không vác thập giá mình mà theo Thầy, thì không xứng đáng với Thầy. Kẻ nào cố tìm mạng sống mình thì sẽ mất, và kẻ nào đánh mất mạng sống mình vì Thầy, thì sẽ tìm lại được nó” (Mt 10, 38-39).

Thì ra con đường của các môn đệ là theo Chúa Giê-su, Ðấng bị đóng đinh. Con đường “chịu mất chính mình”, để tìm lại được chính mình, như Đức Cố Giáo hoàng Bê-nê-đíc-tô XVI viết: Con đường “chịu mất chính mình”, là điều cần thiết đối với con người, và nếu không có điều này, thì nó không thể tìm lại được chính mình” (Ðức Giê-su thành Na-gia-rét 2007, 333).

Chúa Giê-su mời gọi ai muốn làm môn đệ Chúa thì phải: “Vác thập giá mà theo” (Mt 10, 38). Theo Chúa khi chấp nhận thập giá của mình với tình yêu và lòng yêu mến. Chúa Giê-su dặn dò các ông rằng: “Ai không vác thập giá mình mà theo Thầy, thì không xứng đáng với Thầy.” Nghe câu nói này, chúng ta thấy nó không còn phù hợp với ý nghĩ con người trong thời đại hôm nay. Bởi vì, khi nói về thập giá, là chúng ta nói đến đau khổ, hy sinh và sự chết. Chẳng ai lại chấp nhận thập giá.

Hỏi: Chúa Giê-su có thích khổ đau và thập giá không? Không, Chúa Giê-su đã không đi tìm thập giá và đau khổ, y như thể Ngài thích. Nhưng Ngài vác trên mình thập giá và sự đau khổ, đến mất mạng, khi phải đáp ứng điều này hầu giữ được lòng trung thành với Thiên Chúa. Ai muốn đi theo Chúa Giê-su, phải đặt sự trung thành với thánh ý Thiên Chúa trên tất cả mọi sự. Vác thập giá mình là từ bỏ ý mình, vâng theo ý Chúa. Ý Chúa muốn là hy sinh và từ bỏ để sống trọn vẹn cho Chúa và cho tha nhân. Vác thập giá mình mà theo Đức Giê-su là liều thuốc chữa chúng ta khỏi căn bệnh ghê sợ là “sự trì trệ”, ù lì, tê liệt và khép kín lòng mình.

Không phải ngẫu nhiên Chúa Giê-su nói đến “Thập Giá”. Vác lấy thập giá mà theo Chúa Giê-su có nghĩa là sẵn sàng chấp nhận bất cứ hy sinh nào vì tình yêu đối với Chúa. Nhưng chúng ta không vác thập giá một mình, vì có Chúa cùng đi, Người đi trước để chúng ta tiếp bước theo sau, Người đi mau để chúng ta được lôi kéo dắt dìu, Người nâng đỡ chúng ta bằng sức mạnh của tình yêu Thiên Chúa.

Lạy Chúa, xin đến giúp chúng con để chúng con tiến bước theo Chúa cho đến trọn đời. A-men.

Lm. An-tôn Nguyễn Văn Độ