Đừng Bỏ Rơi Người Thân Cận

print

Đừng Bỏ Rơi Người Thân Cận

Sống với nhau chưa hẳn đã là người thân của nhau. Bởi vì tâm hồn họ vẫn còn xa nhau, có khi còn làm đau lòng nhau. Đi bên nhau chưa chắc đã là bạn bởi vì thiếu niềm tin nơi nhau.

Trong một bài báo viết rằng: Cuối tuần, quán nhậu ì xèo, ầm ầm tiếng nói cười – người tỉnh người say rào rào lên; đâu đó có tiếng điện thoại: “Gọi gì mà gọi nhiều thế, tối tôi về, lắm mồm!”. Một người đàn ông lớn tiếng, chắc là quát vợ. Nói xong, anh lại quay sang hội chiến hữu.

“Uống đi này các cậu, bữa nay tôi mời! Lâu lắm mới gặp nhau!”.

Đám bạn gọi anh là thằng bạn “chơi được” nhất, tử tế quá! Còn vợ anh, chắc đang ngồi ngao ngán, gọi chồng về ăn cơm cũng bị mắng vốn.. .

Đôi khi nghĩ lại mình cũng “khôn nhà dại chợ” thật! Chúng ta cũng thường dễcáu gắt với mẹ khi dọn phòng sạch sẽ nhưng lạidễ cười xòa bỏ qua khi aiđónhỡ tay bôi bẩn ra áo.  Vợ yêu kể chuyện cười thì không nghe, có khi cònlẩm bẩm kêu nhạt quá,nhưng nếu một người dưng không quen biết họ kể thì mình khen lấy khen để,chỉ để cho họ vui lòng. Có khi, chỉ vì bị bố gọi dậy đi làm thôi tôi cũng gắt gỏng, trong khi nếu sếp mắng vì đi làm trễ thì cũng ngậm ngùi bỏ qua.

Tại sao vậy? Tại sao chúng ta luôn cư xử với người lạ một cách thân tình, tử tế nhưng một lời nhắc của bố mẹ “đi đường cẩn thận nhé con” cũng khiến chúng ta nổi quạu “biết rồi mà, bố mẹ nói nhiều quá”. Tôi cứ hỏi đi hỏi lại câu hỏi này rất nhiều lần…?

Hôm nay Chúa Giê-su bảo nếu là người thân của nhau thì phải cúi xuống ủi an, nâng đỡ và dành thời gian giúp đỡ cho nhau. Hình ảnh thầy Levi, Thầy Tư tế bỏ lại người thân của mình nơi ven đường phải chăng cũng là hình ảnh của chính chúng ta cũng từng làm ngơ trước biết bao cái khổ, cái cực nhọc của người thân trong gia đình.

Ở đâu đó trong những mái nhà có những người cha người mẹ già yếu, ăn nhờ con cái nhưng cũng chỉ được bữa có bữa không, thiếu thốn, cô đơn giữa đàn con đông đúc.

Ở đâu đó trong những mái nhà có người vợ một mình đau đớn trong bệnh tật bên cạnh người chồng vô tâm chỉ biết ăn nhậu và sống trưởng giả.

Ở đâu đó trong những xóm đạo dành của cải để đầu tư vào lễ hội kèn trống linh đình mà bỏ rơi người nghèo khó Lagiaro đang kiếm tìm từng đồng tiền lẻ để có miếng cơm hằng ngày.

Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta hãy biết dừng lại để giúp đỡ những ai đang cần đến chúng ta, hãy biết chia sẻ với những khó khăn của tha nhân.

Hình ảnh vô tâm của thầy Tư Tế và Lê vi vô cảm như là lời nhắc nhở chúng ta đừng vô tâm với người thân cận của mình. Chúng ta có thể tốt với bạn bè, lịch thiệp với đồng nghiệp tại sao ta lại không đối xử tốt với người thân trong nhà? Chúng ta quảng đại từ thiện chỗ này, rộng rãi với chỗ kia sao chúng ta không dành sự quan tâm chia sẻ cho những người đang sống bên cạnh chúng ta?

Ước gì trong năm mục vụ với chủ đề đồng hành với gia đình khó khăn sẽ là lời nhắc nhở chúng ta đừng để gia đình mình trở thành gia đình khó khăn vì chính thái độ vô tâm thiếu trách nhiệm của mình. Hãy quan tâm tới người thân của mình đừng để thiên hạ nói: “làm phúc nơi nao để cầu ao rách nát”. Nguyện xin Chúa là Đấng đã hết lòng yêu thương và phục vụ con người cho đến nỗi bằng lòng chịu chết vì chúng ta, xin giúp cho chúng ta cũng biết sống yêu thương như Chúa đã yêu thương chúng ta.   Amen

Lm.Jos Tạ duy Tuyền