Một Mẫu Gương Truyền Giáo

print

Một Mẫu Gương Truyền Giáo

 (Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 251)

Bạn thân mến,

Trong một dịp mang Mình Thánh Chúa và xức dầu cho bệnh nhân trong bệnh viện, tình cờ, tôi có gặp được một người, mà câu chuyện của người này, làm cho tôi nhớ mãi không quên, nhất là mỗi khi có dịp, nói về việc truyền giáo.

Số là, sau khi ban các bí tích sau cùng cho bệnh nhân xong, thì tôi có thói quen la cà, ghé thăm vài bệnh nhân khác, có khi là những người tôi quen biết, nhưng thường hơn là những người tôi không quen biết.

Những bệnh nhân được tôi chú ý để ghé thăm, thường là những bệnh nhân neo đơn, không có người chăm sóc ở bên cạnh.

Một hôm như thông lệ, đang khi tôi đưa mắt tìm người để thăm, thì bỗng có một người đàn ông chận tôi lại và tự giới thiệu:

Cha, con là giáo dân của cha. Cha không biết con, vì cha coi sóc một giáo xứ quá đông, nhưng con rất biết cha, vì con cũng thường hay đi lễ ở nhà thờ.

Được biết:

Anh ta là một người đạo mới. Và trong gia đình, anh ta là người duy nhất theo đạo Chúa.

Anh ta kể lại, việc vào đạo của anh, thật là đơn giản như sau:

Thưa cha, cách đây khoảng 5 năm, con bị bệnh lao phổi rất nặng. Gia đình con, đã đưa con đến bệnh viện để điều trị.

Sau một thời gian trị bệnh, thì bệnh tình của con đã có kết quả thật khả quan.

Nhưng, vì bệnh lao của con phải được điều trị thật lâu ngày, lâu tháng, thì mới có thể dứt điểm được, nên mọi người trong gia đình con đều mệt mỏi.

Vả lại, sức khoẻ của con cũng đã tạm ổn định, nên việc gia đình đến thăm và chăm sóc con cũng thưa thớt dần theo thời gian, phó mặc con cho bệnh viện.

Con cũng cảm thấy hơi buồn buồn.

 

***

Trong hoàn cảnh đó, bỗng có một cô y tá rất tốt bụng, thường xuyên đến chăm sóc con, chăm sóc rất tận tình, chăm sóc thật hết mình, chăm sóc rất chu đáo, chăm sóc, mà không hề cầu mong, hay yêu cầu nơi con bất cứ điều gì.

Và con, lại thấy cô ta cũng chăm sóc những bệnh nhân khác, cũng một cách tận tình giống như vậy.

Con cảm thấy là lạ, nên thỉnh thoảng cũng có thắc mắc đôi chút, vì cô ta không giống như các cô y tá khác.

Nhưng rồi, ngày qua ngày, vì đã quen mắt, nên con lại không còn quan tâm nữa.

Nói đúng hơn, nếu con có quan tâm, thì cũng chẳng để làm gì, cho nên quan tâm làm chi cho thêm mệt xác.

Thế rồi, trong một đêm kia, đêm thì đã rất khuya, mà con lại có việc phải đi ngang qua phòng trực của các y bác sĩ.

Tình cờ, con lại bắt gặp cô ta, đang ngồi ở bàn làm việc, mà trên tay cô ta có cầm một xâu chuỗi, miệng thì râm râm cầu kinh thật sốt sắng.

Sáng hôm sau, như thói quen khi  ra ca trực, cô ta có ghé qua vấn an sức khoẻ vài bệnh nhân, và có ghé qua thăm con.

Khi thấy cô ta có rộng thời gian, và gương mặt cô ta cũng vui vẻ, con liền kể lại chuyện đêm qua:

 Tôi đã bắt gặp cô đang lần chuỗi ở phòng trực.

Cô ta mỉm cười vui vẻ hỏi lại:

 Vậy ông là người Công Giáo?

Con trả lời:

Không, tôi không có đạo nào hết. Tôi  chỉ theo đạo ông bà thôi. Nhưng tôn giáo nào tôi cũng quí, cũng kính, cũng trọng.

Thấy cô ta chăm chú nghe con nói, con liền hỏi tiếp:

Khi cô cầm chuỗi, thì cô đọc những kinh gì vậy?

Cô ta trả lời thật đơn giản, thật ngắn gọn:

Đó là những lời kinh, tôi dâng lên Thiên Chúa, để tôi cầu nguyện cho các bệnh nhân, mà tôi chăm sóc được mau sớm bình phục, và tất nhiên là trong đó có ông. 

Bởi, tôi thấy ông nằm ở đây đã khá lâu, cho nên chắc là ông mong về nhà lắm phải không?

Nghe vậy, thưa cha, con thật sự bị xúc động mạnh.

Thì ra, cô ta là một người công giáo.

Và từ đó, sau khi đã được lành bệnh hẳn, con đã trở về nhà, và những dư âm của những lần xúc tiếp với cô y tá, rất tận tâm và rất nhiệt tình đó, đã để lại nơi con những ấn tượng thật tốt đẹp, không quên.

Những ấn tượng tốt đẹp đó, đã thôi thúc con tìm hiểu thêm về đạo công giáo.

Đầu tiên, con tìm cách tiếp cận với các bạn bè công giáo.

Con đã được bạn bè công giáo dẫn con đến tham dự lớp giáo lý dành cho những người muốn vào đạo.

Cuối cùng, con đã được Rửa Tội, gia nhập đạo Chúa đã gần 1 năm nay rồi.

Con rất thường đi lễ.

Không phải chỉ đi lễ Chúa nhật thôi, mà cả ngày thường nữa, khi sắp xếp công việc được, con cũng đi.

Con đi lễ, là để cám ơn Chúa, vì đã cho con gặp được cô y tá tốt bụng, để nhờ đó, mà nay con đã được ơn nhận biết Chúa, và đã trở thành con Chúa.

Bởi, những lúc con gặp đau khổ về thể xác, và thiếu thốn về tinh thần, thì sự chăm sóc đầy tình thương, cũng như sự phục vụ đầy tình người của cô ta, nhất là cô biết dùng lời cầu nguyện, để hổ trợ cho việc trị bệnh, đã làm cho con được an ủi biết chừng nào.

Nói thật, cách phục vụ và những lời cầu nguyện của cô ta, đã làm cho con cảm thấy được ấm lòng vô chừng, trong những ngày nằm bệnh viện thật cô đơn.

Từ đó, con đã tìm được niềm vui để sống, đã lấy lại được sự thăng bằng trong cuộc sống, và đã tìm lại được ý nghĩa của cuộc đời, nhờ đã được tiếp cận với một người cao thượng đó: Một con người luôn tận tuỵ với công việc, hết mình với bổn phận, quảng đại cầu nguyện cho mọi người. Đúng là  một con người, luôn nghĩ đến người khác và hết mình sống cho người khác.

*

Bạn thân mến,

Câu chuyện trên đây đã giúp cho chúng ta thấy:

Vì yêu mến Chúa và vì muốn bắt chước gương phục vụ của Chúa Giêsu, mà cô y tá đã giúp cho một người chưa nhận biết Chúa, đã đến với Chúa và đã trở thành con Chúa.

Mẹ Têrêxa Cal-cut-ta, đã có lần định nghĩa về một nhà truyền giáo, như sau:

“Nhà truyền giáo, chính là người Kitô hữu, đã say mê yêu mến Chúa Giêsu, đến độ không có một ước muốn nào khác, hơn là tìm mọi cách, làm cho mọi người nhận biết Chúa  và cũng yêu mến Chúa nữa”.

Chính Mẹ Têrêxa, đã không chỉ dùng những lời nói, nhưng Mẹ và chị em trong dòng của Mẹ, cũng đã biết dùng đời sống và đã dùng việc  phục vụ những con người nghèo khổ, neo đơn, bệnh tật, bị xã hội bỏ rơi, để giúp cho mọi người nhận ra Chúa Giêsu, để hiểu về Chúa Giêsu.

Tuy rất âm thầm, nhưng việc làm của Mẹ đã có ảnh hưởng rất lớn, không phải chỉ tại Thành Phố Cal-cut-ta, không phải chỉ tại nước Ấn Độ, mà ngày nay, những việc từ thiện bác ái trong tổ chức của Mẹ, đã có ảnh hưởng rộng khắp, lan toả ở các nước, kể cả những nước xã hội chủ nghĩa.

Mẹ không phân biệt chủng tộc.

Mẹ cũng không phân biệt quốc gia.

Mẹ cũng không phân biệt thể chế chính trị.

Mẹ cũng không phân biệt tôn giáo.

 

Lạy Chúa, con tin Chúa bằng trái tim của con.

Con tuyên xưng Chúa bằng môi miệng của con.

Và con cố gắng bày tỏ Chúa ra, bằng những việc từ thiện bác ái của con, nhằm phục vụ cho những con người cụ thể.

Lạy Chúa, xin giúp con cố gắng hết mình, để thực hiện những điều, mà Chúa vừa gợi ý cho con. Amen.