Mùa Xuân- Niềm Vui- Gánh Nặng.

print

Mùa Xuân- Niềm Vui- Gánh Nặng.

          Đất trời vào xuân, nhà nhà mở cửa đón xuân, niềm vui tràn về từ đầu làng cuối ngõ. Tôi dạo một loạt các chợ hoa. Xuân thật sự làm đẹp, làm vui đất trời, phơi phới lòng người. Mùa xuân chở nặng nhiều thứ, chứa ẩn nhiều điều. Chung quy lại xuân làm cho đất trời nên mới, lòng người thêm xanh.

          Tôi nhặt nhạnh từ những câu chuyện vụn vặt đời thường, góp thêm cho mùa xuân một chút mặn mà.

          -Một loạt những ngôi nhà nghĩa tình từ nhà thờ Kinh Lý thuộc vùng sâu giáo hạt Trà Lồng trôi bồng bềnh giữa trời xuân và những gương mặt nở sắc xuân của Người Cha, Người Mẹ, con cái đã một đời vất vả vì nghèo khổ, nay được ân nhân chung tay dựng nên căn nhà Nghĩa- Tình. Đâu đó người ta nhìn thấy bước chân lặn lội của Người Mục Tử nặng lòng vì đoàn chiên, đâu đó người ta thấy của thơm của thảo nơi tấm lòng của người sẻ chia.

          Mùa xuân này ấm cúng hơn vì chiếc áo cũ trơ trọi đã được thay bằng chiếc áo mới lành lặn- Việc làm nhỏ niềm vui to.

          Tuổi thơ bừng sống dậy với cảnh nồi bánh tét truyền thống tết của làng quê. Tôi lướt ngang Face ai đó về nhà thờ Hậu Bối và ghi nhận được câu nói rất đậm tình thương, mến thương của Cha Sở.

          -Nấu bánh nhiều vậy Cha? Cho cả họ đạo hả? Có ai đó hỏi và ấm lòng với câu trả lời.

          -Biếu mỗi nhà 2 đòn bánh tét cho tết vui con ơi!

          Có mấy con chiên lạc trôi xa quê hương nhảy vào thòm thèm chút nghĩa tình của Mục Tử làng quê. Nhiều lời chúc xuân tỏa lên như pháo hoa. Mùa xuân đẹp cả trên Face!

          Nghĩa tình làng quê chỉ có vậy. Cả năm Cha con vất vả có nhau. Tết biếu nhau chút thành quả ký thịt, con gà, con vịt, mấy cái trứng kèm thêm vài trái dừa tươi để kho nồi thịt vui mấy ngày tết. Mấy cái bao lì xì Cha để giành nhét tiền mới vào lì xì cho trẻ con cho ngày xuân thêm xuân…

          -Ai có muốn góp chăn màng cho người vô gia cư có một mùa xuân ấm áp giữa khí lạnh thì nhắn địa chỉ em đi gom. Đó là lời mời gọi của những người xa lạ mà cảm giác gần gũi thân thương.

          – Đồng bào vùng cao, nhất là trẻ em vẫn chưa đủ áo để mặc, vẫn chưa được bữa ăn ngon, ai muốn góp mì, góp sữa gửi đến đồng bào cho cái tết ấm cúng thì em xin. Lời rất chân tình, đụng chạm đến lòng thương xót nơi con người và sự sẻ chia được nhân lên nhờ lượt share.

          Xem cái clip của người phụ nữ tên Thu hơn 15 năm làm nghề vá đường từ thiện, cho nhưng không từ những vụn vặt đời thường mà cô góp được từ tiền giúp bán phở, tiền chạy xe ôm, tiền nhặt ve chai, cặm cụi đi vá ổ gà, ổ trâu trên đường làng với lời trần tình mộc mạc:- Thí vụ cái lổ lủng có bây lớn mình bỏ công để nhựa đồ xuống tốn có 50 ngàn mà nếu như mình không làm, người ta đi qua người ta té gãy giò gãy tay này kia kia nọ đi, thì đi chợ rẫy nó ra bao nhiêu, cái năm chục ngàn của mình mà so với 10 người té đi thì ra tới năm trăm triệu bảy trăm triệu là mình lời dữ lắm luôn rồi chứ có đâu, đồng tiền mình bỏ xuống cũng sanh lời zị, mà nhiều người người ta hỏng có nghĩ cái lời, người ta nghĩ đồng tiền mình chết mà hỏng có chết đồng tiền mình nó sống mà nó sống vui vẻ thoải mái… Vừa nói cô vừa quẹt mồ hôi: -Tui không có nhận bất cứ sự giúp đỡ của ai…Thật là một tấm lòng trong vạn tấm lòng còn sót lại, thở những hơi thở ấm áp cho cuộc đời.

          Tôi lại đi tiếp bước vội vã theo những nhịp xuân đang về. Cảm nghiệm những lời thì thầm mùa xuân từ những bậc vị vọng cho đến những người nghèo hèn, thấp bé trong xã hội thì mùa xuân mang đầy niềm vui mà cũng không ít gánh nặng và nỗi lo.

          Ngang qua Thánh Đường Đại Hải, bà con sẽ thấy được sắc xuân vàng ươm trên cành mai và dưa hấu bánh chưng, bánh tét, bằng khung hình mẫu đầy nghệ thuật thu hút mọi người đến vui chơi chụp hình.

          Từ cái bên ngoài thu hút để dẫn dắt họ đạo đi vào cái nội tâm sâu thẳm của đời sống đạo đức là ý tưởng mà tôi lĩnh hội được từ Cha Sở.

          Mấy tuần trước cái cảnh Thiếu Nhi Thiết An túm tụm nhau nhặt lá mai là đã thấy vui rồi. Niềm vui ở quê lắm khi chỉ như quệt một mớ sình vào nhau làm nên tiếng kêu, cả bọn cùng cười ầm lên phá tan cái im ắng…

          Lượn quanh bầu trời Gành Hào, thấy hoa vạn thọ vàng một góc sân, bước chân người Nghệ Sĩ ấy cũng lặn lội, tìm kiếm những mãnh đời” Te Tua Tơi Tả” lạc lối và gom về cùng chuồng chiên. Mỗi lần tìm được chiên lạc là mỗi lần hân hoan ra đi, vững tin bước đi. Xuân về rợp lòng người!

          Mùa xuân thật đẹp, thật ý nghĩa khi ai đó chung tay góp xây cuộc đời, ai đó biết cho đi vô vị lợi bớt toan tính để trên vai những cụ già, người khó, bớt đi tiếng than thở: – Sợ tết lắm, mỗi lần tết về là mỗi lần trăm ngàn thứ lo, nào là cái ăn, cái mặc, tiền lì xì, tiền mừng tuổi… Bon chen cho bằng chị bằng em, nhà người ta có nhà mình cũng phải đua theo, kẻo con cháu nó …

          Nỗi lo canh cánh nhất trong lòng là ngày xuân, chén chú chén anh, canh bạc đen đỏ. Vui thì vui đó mà còn nhiều điều cũng đáng thở dài…

          …

          Tôi đưa mắt nhìn ra bên hiên cửa bắt gặp cánh én muộn màn đang chao nghiêng, mùa xuân lấp ló bên hè…

          Xuân ơi xuân xuân đã về…

          Đi lễ thôi.

          Chiều nay hẹn mấy nhỏ chụp hình cây mai đẹp nhất làng, hàng giả mà y như thật, khen cái cặp mắt tinh đời…!

          T H.