Thức tỉnh sớm hầu tỉnh thức kịp

print

Thức tỉnh sớm hầu tỉnh thức kịp

Kính thưa cộng đoàn Phụng vụ! Một triết gia nọ đã từng nói: “Tôn giáo không đem lại cho ta niềm hy vọng, không phải là tôn giáo đáng để chúng ta tin theo”. Như chúng ta biết rõ, chúng ta đã được lãnh nhận đức tin, đức cậy, đức mến (thường được gọi là “nhân đức đối thần” nghĩa là nhân đức quy hướng về Thiên Chúa, và chỉ mình Ngài ban cho, không hệ tại hoặc phụ thuộc vào tài năng, thành quả, v.v…của con người). Vì vậy, niềm hy vọng, lòng cậy trông này không bao giờ mông lung, ảo tưởng, mà chính nhờ đức cậy, chúng ta sống tinh thần đợi chờ, tỉnh thức với cả lòng tín thác, và biết thức tỉnh ra khỏi những ương hèn, ‘bóng tối trong đời sống’ chúng ta, đặc biệt sống trọn tinh thần Mùa Vọng hôm nay.

Mùa Vọng chính là thời gian ngóng trông, chuẩn bị tâm hồn đón chờ Đấng Cứu Thế sinh hạ nơi tâm hồn, trong gia đình, trong cộng đoàn chúng ta. Mùa Vọng là thời điểm mà Mầu nhiệm Nhập Thể được hiện thực, và ơn cứu độ được thông ban cho cả nhân loại, nhất là những ai ‘có lòng thiện tâm’ đơn sơ như các trẻ mục đồng và những nhà chiêm tinh từ Đông phương xa xôi, sẵn sàng lên đường theo hướng dẫn của Thiên Chúa, mà đến bái thờ Đấng Cứu Thế sinh hạ nơi hang đá Bê-lem, trong hình hài trẻ thơ. Vì thế, để sống trọn tinh thần Mùa Vọng, chúng ta nên TỈNH THỨC và THỨC TỈNH. Cha Teilhard Chardin, một linh mục dòng Tên cũng đã chấp bút: “Ngóng đợi là nhiệm vụ hàng đầu của Ki-tô hữu, và là nét nổi bật nhất để hiển thị đức tin. Người Ki-tô hữu luôn phải sống trong sự đợi chờ với niềm tin và hy vọng”.

Thật vậy, thánh Tông đồ Phao-lô khuyên bảo giáo đoàn Rô-ma cũng như mỗi chúng ta “…phải thức dậy” (x. Rm 13, 11), và hơn nữa, Lời Chúa kêu mời “y tỉnh thức, vì không biết giờ nào Chúa các con sẽ đến” (Mt 24, 42). Nhưng, thức dậy để làm gì? Trỗi dậy để làm chi? Tỉnh thức để được gì? Câu trả lời chẳng ở đâu xa, mà nằm ngay trong đoạn Tin Mừng hôm nay: để khỏi bị hư mất như đám đông thời ông Nô-ê “…trong những ngày trước đại hồng thuỷ, người ta ăn uống, dựng vợ gả chồng, mãi đến chính ngày ông Nô-ê vào tàu mà người ta cũng không ngờ…” (Mt 24, 38). Hơn nữa, ‘tỉnh thức’ để khỏi bị huỷ diệt, để khỏi mất linh hồn, để khỏi mất sự sống đời đời, để được nghênh đón ‘chàng rể đến’, để thoát khỏi ‘bóng đêm của những đam mê trần thế’, để tỉnh giấc sau cơn mơ dài trong tội lỗi, trong thói hờ hững, dửng dưng trước anh chị em, để bừng tỉnh sau chuyến đi hoang đàng, lạc lối xa bến bờ yêu thương, v.v…

Ở đây, chúng ta nên nhớ lại giai thoại cổ điển về tướng quân Hy-lạp năm xưa tên là Archais. Vốn là một vị tướng giỏi, đánh đâu thắng đó; nhưng sau một trận thắng lớn, ông khao toàn bộ quân lính bữa tiệc thịnh soạn, linh đình. Tuy nhiên, đang giữa cuộc vui, một sứ giả đem đến cho ông bức thư khẩn và báo tin rằng: ông đang bị mưu sát. Thay vì mở thư ra đọc và cảnh giác đề phòng, thì ông lại bỏ thư vào túi, tiếp tục cuộc vui và tự nhủ: “Thôi để mai hẳn tính”. Ngay trong đêm đó, ông ta bị sát hại. Câu chuyện thật đáng buồn với đoạn kết đáng thương. Tuy nhiên, nó gợi nhắc chúng ta: “Anh em y tỉnh thức, vì không biết giờ nào Chúa các con sẽ đến” (Mt 24, 42), và “các con cũng phải sẵn sàng, vì lúc các con không ngờ, Con Người sẽ đến” (Mt 24, 44). Vậy, TỈNH THỨC ngay hôm nay, đừng để đến ngày mai. TỈNH THỨC ngay giây phút này, đừng hứa hẹn lần lựa mãi.

Thánh Phan-xi-cô Sa-lê-si-ô đã viết: “Thời để sống là lúc chúng ta đi tìm kiếm Thiên Chúa. Thời để chết là lúc chúng ta đến gặp gỡ Thiên Chúa. Thời vĩnh cửu là lúc chúng ta sẽ chiếm hữu Ngài cách trọn vẹn”. Lúc còn khoẻ, còn sức lực, còn nguồn lực, còn thời gian, v.v…, chúng ta cần TỈNH THỨC hầu tìm kiếm thánh ý Chúa và nỗ lực bước theo con đường Giê-su. Nhưng để TỈNH THỨC thật sự, chúng ta cần THỨC TỈNH nhận ra ‘bóng tối trong đời’, ‘đam mê bó chặt’, ‘thú vui xiềng xích’ con người chúng ta, hầu sẵn sàng TỈNH THỨC trong niềm tín thác, cậy trông và sống bác ái thiết thực. Muốn vậy, chúng ta cùng lắng nghe lời gọi mời của ngôn sứ I-sai-ah: “Hỡi nhà Gia-cóp, hãy đến, và chúng ta hãy bước đi trong ánh sáng của Chúa” (Is 2, 5), và lời khuyên nhủ đanh thét của Thánh Phao-lô: “…từ bỏ những hành vi ám muội và mang khí giới ánh sáng…đi đứng đàng hoàng như giữa ban ngày, không ăn uống say sưa, không chơi bời dâm đãng, không tranh chấp ganh tịmặc lấy Chúa Giê-su Kit-ô, và chớ lo lắng thoả mãn những dục vọng xác thịt” (x. Rm 13, 12-14). Rời xa bóng tối ‘tội lỗi’, mà bước đi trong ánh sáng đức tin sống động! Rời xa thú vui, đam mê đang bóp nghẹt đời sống, mà mang lấy ánh sáng đức tin-đức cậy-đức mến, đồng thời mặc lấy lối sống của Chúa Giê-su, ngõ hầu bước đi kiên định trên nẻo đường lữ thứ này.

Cảm tạ Chúa vì muôn hồng ân

Đã thương ban Mùa Vọng chờ trông

Đoái nhìn con tràn đầy hy vọng

TỈNH THỨC và THỨC TỈNH mãi liên. Amen!

Lm. Xuân Hy Vọng