Lá Thư Ngỏ Gửi Người Đàn Bà Ngoại Tình – Lm. Piô Ngô Phúc Hậu

print

Lá Thư Ngỏ Gửi Nguời Đàn Bà Ngoại Tình

Chị “ấy” ơi!

Tôi không biết tên chị. Hỏi người ta, thì ai cũng bĩu môi, không trả lời. Hỏi chị, thì chị chỉ khóc hù hụ. Tôi đành gọi chị là “ấy”. Chị thông cảm nhá.

Hôm ấy Thầy tôi đang giảng. Hàng trăm vành tai vểnh lên để nghe. Hàng trăm con mắt mở banh ra để nhìn. Có nhiều cái miệng há hốc ra mà quên không khép lại. Họ say mê nghe, đến xuất thần… Bỗng có tiếng ồn ào. Tôi nổi giận muốn chửi thề một câu. Ngước mắt lên, nhìn thấy chị, tôi chết lịm… Một người đàn bà tiều tụy như một đống giẻ rách. Tóc xõa xuống và rối nùi, che hết nửa phần thân. Hai bàn tay cố giữ lấy vạt áo che kín hết khuôn mặt. Tấm lưng thon thả khòm xuống và run lên bần bật. Tấm áo dài rộng thùng thình cũng đồng tình run lên cầm cập.

Thầy tôi đứng dậy; lưng thẳng băng; cặp mắt như bốc lửa, giọng nghiêm nghị:

– Chuyện gì vậy?

– Thưa Thầy, chúng tôi bắt quả tang con mẹ này đang ngoại tình. Theo luật Môsê, thì phải ném đá cho chết. Nhưng chúng tôi muốn Thầy cho ý kiến.

Thầy tôi không thèm nghe, không thèm trả lời. Người cúi mình, lặng lẽ lấy ngón tay viết lên đất. Viết gì thì chả ai biết. Nhưng chắc một điều là Thầy tôi không đồng ý với các ông kinh sư và Pharisêu. Người cũng không đồng ý với Môsê. Người im lặng một cách nặng nề là để phản đối một cách quyết liệt… “Xin Thầy cho ý kiến” lời ấy được nhắc đi nhắc lại. Dai như đỉa đói vậy. Cực chẳng đã Thầy tôi đứng thẳng lên, lấy ánh mắt xuyên tâm, quét một lượt lên mặt các ông kinh sư và Pharisêu, rồi phán một lời cứng như đanh, lạnh như băng: “Ai trong các ông vô tội, thì ném đá trước đi”. Chỉ nói có thế thôi, rồi Người lại cúi xuống, lại viết, viết mãi, viết để viết, viết để tỏ thái độ bất mãn cực kỳ.

Các đấng bề trên cao cả: áo mão xênh xang, râu ria đạo mạo… bỗng dưng sa sầm mặt xuống. Ông già râu bạc kéo áo ông trẻ râu xanh. Họ lặng lẽ rút lui. Khi họ đã đi xa tắp tít, Thầy tôi mới đứng lên. Người nhìn chị. Chị không dám nhìn Người. Chị vẫn bịt mặt, vẫn cúi đầu và vẫn khóc nức nở. Người hỏi chị. Giọng nói của Người nhỏ nhẹ, ôn tồn, như thương, như xót.

– Chị ơi, những người kia đi đâu hết rồi? Không ai kết án chị nữa sao?

– Thưa ông, không!

– Tôi không kết án chị đâu. Chị về đi. Nhớ từ nay đừng phạm tội nữa nhá.

Tôi thấy chị kéo vạt áo xuống dưới gò má. Chị nhìn trộm, rồi nhìn ngay vào mặt Thầy tôi. Nước mắt lại tuôn ra dầm dề. Chị nhệu nhạo kêu lên: “Thầy!”.

Chị ra về. Vừa đi vừa bới tóc. Vừa đi vừa sửa lại nếp áo nhăn nheo. Mặt tỉnh bơ như người đi chợ. Không mặc cảm tội lỗi. Thôi sợ chết nhục. Thôi sợ chết đau.

Chị “ấy” ơi, từ giờ phút này tôi không còn ghét chị nữa; tôi không còn khinh chị nữa. Chị và tôi có chung một Thầy. Chúng ta coi nhau như chị em nhé.

Chị về rồi. Biệt tăm. Tôi không còn gặp chị nữa. Nhưng óc tưởng tượng của tôi cứ bám lấy chị, mải mê nghĩ về chị. Những hình ảnh của chị cứ xuất hiện mãi trên màn ảnh ký ức của tôi. Nhiều lắm. Nhiều lắm.

  1. 1. Cánh cửa hé mở, rồi nhè nhẹ khép lại. Mùi cam tùng dịu ngọt vương vương. Chị hí hửng đi đến điểm hẹn. Chân bước thoăn thoắt. Tà áo bay bay. Lọn tóc bồng bềnh. Tình yêu đẹp vô cùng!

Bỗng chị đứng khựng lại. Ngẫm nghĩ. Ngón chân cái dí mạnh lên đế hài. Một nỗi sợ bao trùm. Trí tưởng tượng vẽ ra một ông Môsê: mặt hầm hầm, tay nắm chặt một hòn đá to, dứ vào mặt chị: “Đứa nào ngoại tình, thì ném cho chết”. Chị quay gót, sải bước về nhà. Bỗng dưng chị đứng khựng lại. Ngẫm nghĩ mông lung. Lòng nhủ lòng: “Tình yêu mạnh hơn sự chết”. Hết sợ. Chị lại quay gót. Lại hí hửng…

  1. 2. Khu vườn đẹp quá. Tường cao bao quanh. Màu xanh bát ngát. Im phăng phắc. Có hai bóng người lao vào nhau, dán vào nhau. Nghẹt thở… Thiên nhiên như ngưng đọng để lắng nghe, để nhìn ngắm một sự hài hòa đến tuyệt vời. Bên đây là một tác phẩm nghệ thuật mà từ thể khối đến đường nét và màu sắc không có một khuyết điểm nào: đường nét thon thả; thể khối no tròn; màu sắc tươi mát. Cái gì cũng mời gọi, cái gì cũng khiêu khích, mà cao điểm là thách thức… Bên kia là một vầng trán cao rộng, có thấp thoáng một vànhkhăn của bậc sư phụ. Một bộ râu điểm sương cứ rung rinh, rung rinh khẳng định sự giàu sang và hào phóng của bậc đại gia say mê và đê mê ru hai tâm hồn vào thế giới huyền mơ. Có tiếng chó sủa họ không nghe. Con chim giật mình vỗ cánh bay, để rơi trên đầu họ một vật thể lạ có mùi hôi hôi, họ không biết. Say mê quá hóa thành u mê…
  2. 3. Khu vườn đang tĩnh lặng bỗng trở nên huyên náo dữ dội. Bầy chó thi nhau sủa inh ỏi. Người ta đua nhau la om sòm: “Ngoại tình! Bắt lấy nó!”. Người đàn ông có bộ râu hoa mơ vụt chạy về cuối vườn, phóng qua tường. Biến dạng. Người đàn bà quơ vội tấm áo choàng phủ lấy tấm thân nõn nà, rồi quỳ mọp xuống, van lạy như tế thần: “Con lạy các thầy một trăm lạy. Xin các thầy tha chết cho con. Bây giờ các thầy muốn gì… con cũng chịu nữa”. Xung quanh người đàn bà quỳ mọp là hàng chục đấng nam nhi người nào cũng uy nghi, cũng đạo mạo, nhưng cặp mắt nào cũng hấp háy, lòng nào cũng rạo rực. Dường như họ cố tình rình mò, để bắt quả tang, để hạ gục một đối thủ nặng ký. Người đàn bà nõn nà chỉ là nạn nhân của một cuộc đấu đá giành giật quyền và lợi. Luật Môsê chỉ còn là phương tiện để người ta hạ bệ nhau…
  3. 4. Hàng trăm thính giả đang hau háu nuốt từng lời giảng của Thầy Giêsu, bỗng quay ngoắt một cái, chằm chằm nhìn vào người đàn bà thiểu não như một đống giẻ rách. Cặp mắt nào cũng đổ lửa. Quai hàm nào cũng bạnh ra. Răng nào cũng nghiến ken két. Có những ngón tay nhọn hoắt như mũi dùi chỉ thẳng vào đống thịt đang run rẩy và hét lên như sư tử gầm: “Con quỷ cái ấy phải đuổi cho khuất mắt. Bọn đĩ thõa ấy phải quét sạch thành đô, không sót một tên…”. Có một đấng nam nhi chân mày rậm rì, ti hí mắt lươn ôm về một vạt áo đầy đá cuội đang phân phát cho quần chúng, niềm nở như nhà từ thiện phát bánh mì cho những thân phận nghèo đói.
  4. 5. Một rừng người đồng tâm nhất trí, một lòng một dạ vung tay nguyền rủa, nắm tay kết án và thề thốt: “Nhân danh Chúa tao giết mày. Nhân danh Môsê tao ném đá mày”.

Có một người đàn ông, lưng dài vai rộng, không giống người phàm. Ông đứng thẳng lưng, lặng lẽ nhìn. Ông nhìn đám người đang gào thét bằng ánh mắt nảy lửa. Chỉ nhìn một cái rồi thôi. Vẫn im lặng. Ông đưa mắt nhìn người đàn bà rũ rượi. Ánh mắt nảy lửa dịu dần, dịu dần… Bây giờ chỉ còn thương xót, chỉ còn bao dung. Ông ngước mắt lên trời, dang rộng hai cánh tay. Dường như ông muốn gửi gắm. Dường như ông muốn che chở. Vẫn im lặng.

Quần chúng đang ồn ào, bỗng im phăng phắc, đang chằm chằm nhìn đụn giẻ rách thảm thương, bỗng hướng về người đàn ông không giống người phàm, chăm chú theo dõi. Lòng se lại. Cúi đầu. Xấu hổ…

Chị “ấy” ơi!

Bây giờ chị đang ở đâu? Chị thoát chết rồi, nhưng gia đình của chị và Hội đường của chị có dang tay đón chị về không? Có thể có. Có thể không. Theo thiển ý của tôi, thì đối với chị, mọi sự trên thế gian này bây giờ chỉ là chuyện nhỏ. Thầy Giêsu bây giờ mới là tất cả. Chỉ một tia mắt của Thầy cũng đủ làm cho hàng trăm người hẹp hòi, ích kỷ và tàn nhẫn phải gục đầu xấu hổ. Chỉ một thoáng nhìn của Thầy cũng đủ để vực dậy hàng trăm tâm hồn tan nát và tuyệt vọng.

Thầy đã nhìn chị. Chị đã nhìn Thầy và chị đã cảm nghiệm được ánh mắt ấy. Chị đang tủi hổ đến chết được, thế mà bỗng chị lại khẽ mỉm cười, mỉm cười như trẻ thơ vô tội. Ánh mắt hiền từ độ lượng của Thầy xóa hết mặc cảm tội lỗi của chị. Ánh mắt yêu thương vàtrìu mến của Thầy khiến chị đang tuyệt vọng, đứng phắt dậy, ngước mắt nhìn trời và vung tay đi về phía trước.

Chị “ấy” ơi! Tôi muốn gặp chị, để cùng chị suy nghĩ về Thầy. Tôi muốn gặp chị, để cùng chị đi đến tận cùng trái đất loan báo tình yêu của Thầy. Chỉ có tình yêu của Thầy mới vực dậy được người tội lỗi. Chỉ có tình yêu của Thầy mới gầy dựng được một thế giới hạnh phúc.

Chào chị từ xa. Xa mặt chứ không cách lòng. Thương mến vô vàn!

Lm. Piô Ngô Phúc Hậu

cgvdt.vn