III
Cha Piô ngủ trên chiếc giường nhỏ trong căn bếp của nhà cha mẹ người. Khi ba cô con gái còn ở nhà thì chẳng có nhiều thời giờ riêng tư, bởi thế người chỉ thoải mái khi cả nhà ngon giấc điệp.
Vào một tối tháng Chín thật nóng bức nên người không ngủ được, sau khi mọi người đã ngủ say, cha thức dậy cầu nguyện vào lúc tinh sương. Người nghe có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, và đó là giọng nói quen thuộc của Cha Agostino, cha giải tội của người, muốn được vào nhà.
“Mời cha vào,” người trả lời thật khẽ vì sợ mọi người thức giấc.
“Cha phải nói chuyện với con đêm nay,” vừa nói Cha Agostino vừa bước đến cái chõng nhỏ xíu của Cha Piô. “Thứ lỗi cho cha vì phải đến giờ này.”
Cha Piô nheo mắt nhìn vào bóng đêm. Ánh đèn đường leo lét hắt vào từ cửa sổ chỉ cho thấy lờ mờ một nửa khuôn mặt của Cha Agostino. Người thấp thoáng nhìn thấy hàm râu dài rậm rạp, màu xám quen thuộc và cặp kính tròn gọng sắt.
“Tại sao cha đến giờ này? Gia đình con đang ngủ mà.”
Cha Agostino gật gù. “Cha sẽ rất vắn tắt.”
“Làm thế nào mà cha đến đây được?”
“Chúa gửi cha đến. Người không hài lòng về con.”
Cha Piô choáng váng. “Cái gì?” Người vung chân như muốn đứng dậy.
“Đừng, đừng,” Cha Agostino nói. “Con không phải đứng dậy. Cha chỉ đến nói với con rằng Chúa không chấp thuận cho con ăn chay hãm mình như thế.”
Một sự im lặng nặng nề. Cha Piô không thể tin những gì vừa nghe. Người nhìn đăm đăm vào dáng người đen đúa và khuôn mặt lờ mờ đó.
“Nếu cha thực sự đến đây vì Chúa muốn, cha phải cho con thấy một dấu chỉ. Con yêu cầu nhân danh Chúa Giêsu.”
Cặp môi mỏng đỏ chót của Cha Agostino bật lên cười, và giọng nói thay đổi hẳn.
Tự nhiên đôi mắt Cha Piô như chao mờ, cha tung người đến để chụp lấy chiếc áo nâu, nhưng đôi tay người chơi vơi không nắm được gì cả. Bóng hình ấy biến đi, để lại mùi lưu huỳnh hôi nồng nặc.
Có tiếng động ở phòng bên kia, và mẹ người xuất hiện ở ngưỡng cửa đang kéo chiếc khăn choàng trên vai.
“Mẹ ở đó bao lâu rồi?” Cha Piô hỏi một cách lo lắng.
“Mẹ nghĩ mẹ nghe có tiếng nói… và ngửi thấy mùi… cái gì vậy?”
“Không có gì, thưa mẹ. Mẹ đi ngủ đi.”
“Mùi gì vậy?”
“Từ ngoài đường xông vào qua cửa sổ mà. Thôi mẹ đi ngủ đi. Con xin lỗi vì quấy rầy mẹ.”
Bà Giuseppa cảm thấy hơi ớn lạnh. Đôi mắt bà tiếp tục quan sát khắp bếp. “Con đang cầu nguyện à?”
“Con đang suy niệm.”
Cha Piô ngồi ở mép giường, hai tay chống cằm, mắt nhắm lại. Bà Giuseppa nhìn con một lát rồi quay bước trở ra.
Cầu nguyện và chiêm niệm là lối thoát duy nhất của Cha Piô để khỏi bị ám ảnh bởi sự xuất hiện đêm ấy. Cha không thể thoát khỏi chúng, và cha cũng chưa cố thử. Chúng đến dưới hình thức cha bề trên, với cũng lời yêu cầu ấy, là cha phải ngừng ăn chay hãm mình. Cha phải cầu nguyện liên lỉ để xin sức mạnh chống trả những cuộc tấn công.
Cha như chìm đắm trong sự suy niệm đến nỗi Thánh Lễ kéo dài hàng giờ vì cha không thể cử hành một cách liên tục. Hàng ngày, cha dâng Thánh Lễ, rửa tội, cử hành nghi thức hôn phối, hay tang lễ, và dân làng ngày càng nhận thấy sự đứt quãng trong những nghi lễ này.
Một bà trong làng than phiền với Cha Don Salvatore, “Cha ấy làm lễ lâu quá.”
Cha Don Salvatore không ngạc nhiên vì đó là người thứ ba đến than phiền trong ngày.
Bà nói đi nói lại, “Điều đó không có nghĩa là con không thích vị linh mục trẻ này. Nhưng chúng con phải đi làm ruộng. Chúng con không thể ở nhà thờ cầu nguyện quá lâu với cha ấy.”
Từ lâu trước khi đến thăm làng, cha bề trên dòng Capuchin rất quý mến vị linh mục trẻ tuổi thánh thiện này và qua sự liên lạc, Cha Piô đã cho người biết tình trạng kết hợp với Chúa một cách mật thiết của cha. Bởi thế người không ngạc nhiên khi nghe Cha Don Salvatore nói về những than phiền của dân làng. Người hiểu.
Cha bề trên nói với Cha Don Salvatore “Cha phải ra lệnh cho Cha Piô cử hành Thánh Lễ một cách liên tục.” Sáng hôm sau, Cha Don Salvatore nghe theo lời cha bề trên khuyên bảo. Mỗi khi Cha Piô ngừng lại quá lâu, người lại thúc đẩy cha tiếp tục và cứ như thế cho đến hết Thánh Lễ.
Cha Piô theo đuổi con đường cô độc của sự hy sinh, và điều đó có nghĩa hãm mình phạt xác, máu và nước mắt. Nó có nghĩa phải chết đi một điều gì đó để những điều khác được sống.
Người viết cho Cha Agostino vào cuối tháng Mười Một năm đó “Con cảm thấy nhu cầu dâng hiến chính mình như một hy lễ cho Thiên Chúa vì những người tội lỗi.”
Sự cầu nguyện không ngừng đã giúp người chiến đấu trên con đường chông gai mà người đã chọn.
Đêm đó người đang quỳ bên cạnh cái chõng, suy niệm. Tiếng gió rít bên ngoài khiến người ngẩng đầu như nghe ngóng. Bất chợt người nhận thấy một bóng đen ở trong phòng đi về phía người.
Tiếng nói thô lỗ cất lên phá tan sự im lặng của đêm đen. “Này linh mục, ngươi phải từ bỏ ăn chay hãm mình. Ta ra lệnh cho ngươi.”
Cha Piô vẫn im lặng, chờ đợi cái bóng đen ấy bước vào vùng ánh sáng lờ mờ của ánh đèn đường vàng vọt lọt qua khung cửa sổ.
“Này linh mục, có nghe ta không?”
Cha Piô không trả lời, người tự trấn tĩnh khi bóng đen đến gần hơn.
“Ngươi có nghe…”
“Hãy ra khỏi đây,” Cha Piô bất thình lình ra lệnh, và người đứng bật dậy dối diện với bóng đen. “Xéo đi.”
Tiếng nói thô lỗ phá lên cười, và Cha Piô cảm thấy một bàn tay giá lạnh nắm lấy áo của người. Cái lạnh từ từ len vào thân thể người đến nổi da gà. Ngay lúc đó bóng đen buông chiếc áo người ra và đánh thẳng vào mặt người. Cha Piô vội vàng ôm hai tay trước ngực để đỡ cú đấm tiếp theo. Sự đau đớn quá sức chịu đựng của người, và nước mắt tuôn trào. Người khụy xuống trên sàn đá.
Trong bóng đêm, ở đâu đó tiếng nói tiếp tục gọi, đánh thức người dậy. Dường như nó phát xuất từ cửa sổ gần bếp, nhưng Cha Piô không thể cất tiếng kêu cứu. Người cũng không thể đứng dậy được. Người cố gắng tỉnh thức nhưng có cái gì đập vào màng tang khiến người lại bất tỉnh. Khi mở mắt ra cha thấy bà Giuseppa đang lay động người. Ánh sáng lờ mờ của rạng đông đã phá tan bóng đêm. Người nhìn quanh quất một cách sợ hãi, nhưng chỉ có mẹ người đứng đó.
Bà Giuseppa run rẩy, và Cha Piô rên rỉ mỗi khi bà chạm đến mình. Đôi mắt bà đăm chiêu trên khuôn mặt nhợt nhạt của người, và tay bà vuốt mớ tóc trên trán người để lộ ra ba vết thâm tím.
“Không có gì đâu mẹ ơi,” người cố trấn tĩnh bà. “Con không sao cả.”
“Không sao? Làm sao con có thể nói như vậy được? Chuyện gì xảy ra vậy? Cái gì ồn ào quá vậy?”
Cha Piô cố mỉm cười. “Có lẽ tại con rớt khỏi cái ghế.”
“Không, con không thể giấu mẹ được nữa. Mẹ nghe có tiếng nói trong đêm tối, giọng rất lạ. Ngay cả người hàng xóm còn hỏi mẹ ai đến nhà quá trễ vậy. Mẹ phải biết. Đây là nhà của mẹ, và mẹ phải biết cái gì xảy ra khi cả nhà đều ngủ cả.” Giọng nói của bà đứt đoạn, và hai bàn tay nắm chặt lấy nhau để khỏi run rẩy. Bà khóc, “Mẹ yêu cầu con nói cho mẹ nghe.”
Cha Piô bước đến bàn và cầm lấy tấm gương soi mặt. Khuôn mặt người tái nhợt, và đôi má hóp sâu. Mớ tóc đen và bộ râu hầu như che giấu hết những vết thương trên đầu và mặt. Người cảm thấy đau nhói ở bên sườn nhưng không dám đưa tay xem xét trong khi bà Giuseppa đang nhìn người một cách dò xét.
Bà lập lại một cách cương quyết, “Mẹ yêu cầu con nói cho mẹ nghe chuyện gì đã xảy ra vậy.”
Người nói, “Chuyện ấy không liên hệ gì đến mẹ,” và im lặng bỏ qua vấn đề. Người biết mẹ người không thể hiểu được sức lực ma quỷ đã hành hạ người–đó là những “gã xấu xa” và “Beelzebul và đồng bọn” như người đã gọi chúng.
Càng bị hành hạ bao nhiêu, người càng mạnh mẽ bấy nhiêu. Trong một lá thư người viết, “Chúa Giêsu lựa chọn các linh hồn, và trong những linh hồn ấy, Người đã chọn linh hồn tôi, bất kể những yếu đuối, để giúp Chúa trong sự cứu chuộc nhân loại.”
Trong tháng Ba 1913, người viết cho Cha Agostino, cha giải tội của người:
“Vào sáng thứ Sáu khi con còn nằm trên giường thì Chúa Giêsu hiện ra với con. Người rất buồn và bực bội. Người cho con thấy rất nhiều linh mục, dòng cũng như triều, và trong đó có nhiều vị cao trọng trong giáo hội. Một số đang cử hành Thánh Lễ. Một số đang mặc áo chức thánh; trong khi một số khác lại cởi áo ra.
“Khuôn mặt buồn sầu của Chúa Giêsu khiến con đau khổ, và con hỏi tại sao Ngài buồn sầu như vậy. Chúa không trả lời, nhưng tiếp tục nhìn về các linh mục. Khi Người nhìn chán thì Người quay đi chỗ khác. Người quay mắt nhìn con và hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Chúa tách ra khỏi đám linh mục ấy với sự phẫn nộ và khinh miệt, Người kêu lớn: ‘Các tên đồ tể!’ Quay sang con, Chúa nói: ‘Con ơi, đừng nghĩ rằng sự thống khổ của Thầy chỉ kéo dài có ba giờ đồng hồ. Không, Thầy sẽ thống khổ cho đến tận thế vì những người mà Thầy đã làm cho họ nhiều nhất. Này con, trong sự thống khổ của Thầy, chúng ta không thể ngủ yên. Linh hồn Thầy tìm kiếm một vài giọt thương xót của loài người. Nhưng, than ôi, chúng bỏ Thầy một mình chịu gánh nặng của sự thờ ơ. Sự vô ơn bạc nghĩa và ươn hèn của các tư tế của Thầy đã làm sự thống khổ của Thầy càng khó chịu hơn. Chao ôi, coi cách chúng đền ơn giả nghĩa. Điều làm Thầy đau khổ hơn là ngoài sự thờ ơ, chúng lại còn khinh miệt và hoài nghi. Đã nhiều lần Thầy muốn tiêu diệt chúng, nhưng Thầy đã dừng tay vì các thiên thần và các linh hồn yêu mến Thầy. Hãy viết cho cha giải tội của con những gì con nghe và thấy vào sáng hôm nay. Nói với người hãy đưa lá thư của con cho Cha Bề Trên Giám Tỉnh.’
“Chúa Giêsu tiếp tục nói với con, nhưng những gì Người nói con không thể tiết lộ cho bất cứ ai trên cõi đời này.”
Trong nhiều ngày, việc hiện ra này đã ảnh hưởng tới thân xác của Cha Piô. Người hầu như bị tê liệt, và phải mất một thời gian sau người mới có cảm giác trở lại.