Học Hỏi Phúc Âm Chúa Nhật 5 Mùa Chay Năm A
Lời Chúa: Ga 11,1-45
1 Có một người bị đau nặng, tên là La-da-rô, quê ở Bê-ta-ni-a, làng của hai chị em cô Mác-ta và Ma-ri-a.2 Cô Ma-ri-a là người sau này sẽ xức dầu thơm cho Chúa, và lấy tóc lau chân Người. Anh La-da-rô, người bị đau nặng, là em của cô.3 Hai cô cho người đến nói với Đức Giê-su: “Thưa Thầy, người Thầy thương mến đang bị đau nặng.”4 Nghe vậy, Đức Giê-su bảo: “Bệnh này không đến nỗi chết đâu, nhưng là dịp để bày tỏ vinh quang của Thiên Chúa: qua cơn bệnh này, Con Thiên Chúa được tôn vinh.”
5 Đức Giê-su quý mến cô Mác-ta, cùng hai người em là cô Ma-ri-a và anh La-da-rô.
6 Tuy nhiên, sau khi được tin anh La-da-rô lâm bệnh, Người còn lưu lại thêm hai ngày tại nơi đang ở.7 Rồi sau đó, Người nói với các môn đệ: “Nào chúng ta cùng trở lại miền Giu-đê! “8 Các môn đệ nói: “Thưa Thầy, mới đây người Do-thái tìm cách ném đá Thầy, mà Thầy lại còn đến đó sao? “9 Đức Giê-su trả lời: “Ban ngày chẳng có mười hai giờ đó sao? Ai đi ban ngày thì không vấp ngã, vì thấy ánh sáng mặt trời.10 Còn ai đi ban đêm, thì vấp ngã vì không có ánh sáng nơi mình! “
11 Nói những lời này xong, Người bảo họ: “La-da-rô, bạn của chúng ta, đang yên giấc; tuy vậy, Thầy đi đánh thức anh ấy đây.”12 Các môn đệ nói với Người: “Thưa Thầy, nếu anh ấy yên giấc được, anh ấy sẽ khoẻ lại.”13 Đức Giê-su nói về cái chết của anh La-da-rô, còn họ tưởng Người nói về giấc ngủ thường.14 Bấy giờ Người mới nói rõ: “La-da-rô đã chết.15 Thầy mừng cho anh em, vì Thầy đã không có mặt ở đó, để anh em tin. Thôi, nào chúng ta đến với anh ấy.”16 Ông Tô-ma, gọi là Đi-đy-mô, nói với các bạn đồng môn: “Cả chúng ta nữa, chúng ta cũng đi để cùng chết với Thầy! “
17 Khi đến nơi, Đức Giê-su thấy anh La-da-rô đã chôn trong mồ được bốn ngày rồi.18 Bê-ta-ni-a cách Giê-ru-sa-lem không đầy ba cây số.19 Nhiều người Do-thái đến chia buồn với hai cô Mác-ta và Ma-ri-a, vì em các cô mới qua đời.20 Vừa được tin Đức Giê-su đến, cô Mác-ta liền ra đón Người. Còn cô Ma-ri-a thì ngồi ở nhà.21 Cô Mác-ta nói với Đức Giê-su: “Thưa Thầy, nếu có Thầy ở đây, em con đã không chết.22 Nhưng bây giờ con biết: Bất cứ điều gì Thầy xin cùng Thiên Chúa, Người cũng sẽ ban cho Thầy.”23 Đức Giê-su nói: “Em chị sẽ sống lại! “24 Cô Mác-ta thưa: “Con biết em con sẽ sống lại, khi kẻ chết sống lại trong ngày sau hết.”25 Đức Giê-su liền phán: “Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống. Ai tin vào Thầy, thì dù đã chết, cũng sẽ được sống.26 Ai sống và tin vào Thầy, sẽ không bao giờ phải chết. Chị có tin thế không? “27 Cô Mác-ta đáp: “Thưa Thầy, có. Con vẫn tin Thầy là Đức Ki-tô, Con Thiên Chúa, Đấng phải đến thế gian.”
28 Nói xong, cô đi gọi em là Ma-ri-a, và nói nhỏ: “Thầy đến rồi, Thầy gọi em đấy! “29 Nghe vậy, cô Ma-ri-a vội đứng lên và đến với Đức Giê-su.30 Lúc đó, Người chưa vào làng, nhưng vẫn còn ở chỗ cô Mác-ta đã ra đón Người.31 Những người Do-thái đang ở trong nhà với cô Ma-ri-a để chia buồn, thấy cô vội vã đứng dậy đi ra, liền đi theo, tưởng rằng cô ra mộ khóc em.
32 Khi đến gần Đức Giê-su, cô Ma-ri-a vừa thấy Người, liền phủ phục dưới chân và nói: “Thưa Thầy, nếu có Thầy ở đây, em con đã không chết.”33Thấy cô khóc, và những người Do-thái đi với cô cũng khóc, Đức Giê-su thổn thức trong lòng và xao xuyến.34 Người hỏi: “Các người để xác anh ấy ở đâu? ” Họ trả lời: “Thưa Thầy, mời Thầy đến mà xem.”35 Đức Giê-su liền khóc.36 Người Do-thái mới nói: “Kìa xem! Ông ta thương anh La-da-rô biết mấy! “37 Có vài người trong nhóm họ nói: “Ông ta đã mở mắt cho người mù, lại không thể làm cho anh ấy khỏi chết ư? “38 Đức Giê-su lại thổn thức trong lòng. Người đi tới mộ. Ngôi mộ đó là một cái hang có phiến đá đậy lại.39 Đức Giê-su nói: “Đem phiến đá này đi.” Cô Mác-ta là chị người chết liền nói: “Thưa Thầy, nặng mùi rồi, vì em con ở trong mồ đã được bốn ngày.”40 Đức Giê-su bảo: “Nào Thầy đã chẳng nói với chị rằng nếu chị tin, chị sẽ được thấy vinh quang của Thiên Chúa sao? “41 Rồi người ta đem phiến đá đi. Đức Giê-su ngước mắt lên và nói: “Lạy Cha, con cảm tạ Cha, vì Cha đã nhậm lời con.42 Phần con, con biết Cha hằng nhậm lời con, nhưng vì dân chúng đứng quanh đây, nên con đã nói để họ tin là Cha đã sai con.”43 Nói xong, Người kêu lớn tiếng: “Anh La-da-rô, hãy ra khỏi mồ! “44 Người chết liền ra, chân tay còn quấn vải, và mặt còn phủ khăn. Đức Giê-su bảo: “Cởi khăn và vải cho anh ấy, rồi để anh ấy đi.”
45 Trong số những người Do-thái đến thăm cô Ma-ri-a và được chứng kiến việc Đức Giê-su làm, có nhiều kẻ đã tin vào Người.
CÂU HỎI
- Đọc Ga 11,1-5; 12,1-3. Đọc thêm Lc 10,38-42. Đức Giêsu có thân thiết với gia đình ba chị em này không ?
- Đọc Ga 11,4-7. Tại sao Đức Giêsu không trở lại Giuđê ngay lập tức để chữa cho Ladarô dù Ngài yêu quý anh ấy ?
- Đọc Ga 11,16; 14,5; 20,24-29. Bạn nghĩ gì về tính khí của Tôma ?
- Đọc Ga 11,22.24.39. Chị Mácta có tin Đức Giêsu hoàn sinh được em trai của chị không ? Đọc Ga 11,27. Đối với chị Mácta, Đức Giêsu là ai ?
- Đọc Ga 11,32-38. Bạn thấy Đức Giêsu có những cảm xúc bình thường của con người không ? Đức Giêsu có hay xao xuyến không ? Đọc Ga 12,27; 13,21.
- Đọc Ga 11,41-42. Đâu là mục đích của lời cầu nguyện của Đức Giêsu ở trước mộ Ladarô ?
- So sánh Ga 11,43-44 với Ga 20,6-7. Bạn thấy có gì khác nhau ?
- Đọc Ga 11,46-53. Đâu là hậu quả của việc Đức Giêsu hoàn sinh anh Ladarô ?
GỢI Ý SUY NIỆM:
Đức Giêsu cho thấy mình là Sự Sống lại và là Sự Sống (Ga 11,25) bằng cách hoàn sinh anh Ladarô. Bạn nghĩ gì về việc Đức Giêsu phải trả giá cho việc hoàn sinh đó bằng cái chết của chính mình. Có khi nào bạn hy sinh một điều rất quý vì người khác ?
PHẦN TRẢ LỜI
- Đức Giêsu có tương quan thân thiết với gia đình ba chị em Mácta, Maria và Ladarô. Gia đình này ở làng Bêtania thuộc vùng Giuđê, một làng nằm trên sườn núi Ôliu về phía đông, cách Giêrusalem gần 3 km. Làng này khác với Bêtania ở bên kia sông Giođan được nói ở Ga 10,40. Hiện nay Đức Giêsu đang ở Bêtania bên kia sông Giođan, Ngài được mời trở lại Bêtania vùng Giuđê để chữa cho Ladarô.
Khi Ladarô bị bệnh nặng, hai cô chị sai người đến báo cho Thầy Giêsu. Chẳng cần nhắc tên Ladarô, chỉ cần nói: “Người mà Thầy thương mến (phileô) đang bị đau bệnh” (Ga 11,3), cũng đủ để Thầy hiểu là ai. Thầy Giêsu yêu mến (agapaô) cả ba chị em (Ga 9,5) đến nỗi Thầy chấp nhận trở lại Bêtania, vùng Giuđê, nơi người ta định ném đá Thầy (Ga 11,7-8). Các môn đệ rất ngạc nhiên về quyết định đó (Ga 11,8). Khi đọc Ga 12,1-3 hay Lc 10,38-42, ta thấy thái độ tiếp đãi trân trọng của gia đình này. Mácta luôn là người lo cơm nước, Maria là người khiến Thầy hài lòng vì cách tiếp đón.
- Khi nghe tin Ladarô bị đau bệnh, Đức Giêsu còn ở lại Bêtania bên kia sông Giođan thêm 2 ngày nữa rồi mới đi Bêtania thuộc vùng Giuđê. Lý do khiến Ngài không đi ngay có thể là vì Ngài đang bận bịu với sứ vụ tại đó (Ga 10,40-42). Chính vì thế Ngài không thể bỏ mà đi ngay dù rất thương mến Ladarô. Việc Ngài ở lại Bêtania bên kia sông Giođan 2 ngày làm ta nhớ lại việc Ngài cũng đã ở lại 2 ngày với người dân vùng Xy-kha ở Samaria (Ga 4,40-42). Ở cả hai nơi đều có nhiều người tin vào Ngài và Ngài phải lo cho họ.
Ngài ở lại hai ngày rồi mới đi, nhưng khi lên đường Ngài biết Ladarô đã chết rồi (Ga 11,11-14). Khi đến nơi, ngài biết Ladarô đã được chôn 4 ngày rồi (Ga 9,17). Nếu đi quãng đường giữa hai Bêtania mất khoảng một ngày, thì có thể Ladarô đã chết không lâu sau khi người được sai đi báo tin lên đường. Đây có thể là một lý do khác khiến Đức Giêsu nán lại thêm hai ngày nữa. Ngài biết mình sẽ không đến để chữa bệnh cho Ladarô, nhưng là để hoàn sinh một Ladarô đã chết. Hành vi này sẽ đem lại vinh quang cho Thiên Chúa và cho chính Ngài (Ga 11,4), cũng như làm cho lòng tin của các môn đệ mạnh hơn (Ga 9,15). Bởi đó Ngài cũng không chữa bệnh từ xa cho Ladarô như Ngài đã làm cho con của viên quan chức (Ga 4,50).
- Ta thấy Tôma có khi hiểu lầm điều Thầy Giêsu nói (Ga 14,5). Ông là người khá cứng lòng, thích kiểm chứng, tin vào mình (Ga 20,24-29). Tuy nhiên, ông lại sẵn sàng chấp nhận cái chết khi cùng Thầy Giêsu trở lại vùng Giuđê đang tìm cách bắt Thầy (Ga 10,39; 11,8).
- Chị Mácta tin nếu Thầy Giêsu có mặt ở nhà của chị lúc Ladarô đang ốm nặng, cậu em có thể được chữa lành (Ga 11,21). Chị tin Thầy là người luôn được Thiên Chúa nhậm lời (Ga 11,22), và tin Thầy là Đức Kitô, Con Thiên Chúa (Ga 11,27). Tuy nhiên, chị không dám tin Thầy Giêsu sẽ cho em mình được sống lại. Khi Đức Giêsu bảo đem phiến đá đi, chị ngần ngại không chịu (Ga 11,39). Dường như chị chỉ tin như mọi người Do-thái khác, tin rằng người ta sẽ chỉ sống lại trong ngày tận thế (Ga 11,24).
- Gioan 11,32-38 là đoạn văn cho ta thấy Đức Giêsu có những cảm xúc như một con người bình thường. Ngài “thổn thức trong lòng và xao xuyến” (Ga 11,33), thậm chí Ngài khóc khi những người chung quanh khóc (Ga 11,33.35). Ngài lại “thổn thức trong lòng” khi đi ra mộ của Ladarô (Ga 11,38). Đức Giêsu xao xuyến trước cái chết của Ladarô có thể là vì Ngài biết mình sẽ phải hoàn sinh anh ấy, nhưng hành vi đó sẽ dẫn đến cái chết của chính bản thân mình. Trong Tin Mừng Gioan, Đức Giêsu còn xao xuyến hai lần khác: trước cái chết của chính mình (Ga 12,27) và trước sự phản bội của Giuđa (Ga 13,21), dù Ngài vẫn khuyên các môn đệ đừng xao xuyến (Ga 14,1.27).
- Lời nguyện của Đức Giêsu trước mộ Ladarô (Ga 11,41-42) là điều ít thấy trong những phép lạ chữa bệnh khác. Không phải Ngài xin Cha cho mình khả năng hoàn sinh Ladarô. Nhưng qua lời nguyện này, Ngài muốn cho mọi người thấy tương quan là Con của Ngài đối với Thiên Chúa là Cha, và Ngài là người được Cha sai phái. Ngài dâng lời cảm tạ Cha là người nghe và luôn nghe Ngài.
- So sánh Ga 11,43-44 với Ga 20,6-7, ta thấy có những điểm giống nhau và khác nhau. Ladarô ra khỏi mồ mà tay chân còn quấn những băng vải và mặt còn phủ khăn (soudarion). Anh ấy còn bị vướng víu, chưa được tự do để đi. Còn Đức Giêsu phục sinh ra khỏi mồ thì không ai thấy. Những băng vải còn đó, nhưng khăn phủ mặt thì được cuộn lại, xếp riêng ra một chỗ (Ga 20,7). Như thế Ladarô được hoàn sinh nhờ lệnh của Đức Giêsu và cần người tháo cởi để đi được, còn Đức Giêsu phục sinh tự mình ra khỏi mồ.
- Hậu quả của việc Đức Giêsu hoàn sinh anh Ladarô là cái chết của chính Ngài. Các thủ lãnh quyết định giết Đức Giêsu vì dấu lạ lớn lao Ngài mới làm. Thực ra họ giết Ngài vì ganh tỵ, nhưng họ lại bảo Đức Giêsu cần bị giết để người Rôma khỏi phá hủy nơi thánh và dân tộc (Ga 11,50-51).