Manna Lương Thực Hàng Ngày Tuần 12 Thường niên

print

Manna Lương Thực Hàng Ngày Tuần 12 Thường niên

Chúa Nhật 12 Thường niên, năm A..

Thứ Hai tuần 12 Thường niên.

Thứ Ba tuần 12 Thường niên.

Thứ Tư tuần 12 Thường niên.

Thứ Năm tuần 12 Thường niên.

Thứ Sáu tuần 12 Thường niên.

Thứ Bảy tuần 12 Thường niên.

ANH EM ĐỪNG SỢ

Chúa Nhật 12 Thường niên, năm A

Lời Chúa: Mt 10, 26-33

Khi ấy, Ðức Giêsu nói với các môn đệ rằng: anh em đừng sợ người ta. Thật ra, không có gì che giấu mà sẽ không được tỏ lộ, không có gì bí mật, mà người ta sẽ không biết. Ðiều Thầy nói với anh em lúc đêm hôm, thì hãy nói ra giữa ban ngày; và điều anh em nghe rỉ tai, thì hãy lên mái nhà rao giảng. Anh em đừng sợ những kẻ giết thân xác mà không giết được linh hồn. Ðúng hơn, anh em hãy sợ Ðấng có thể tiêu diệt cả hồn lẫn xác trong hỏa ngục. Hai con chim sẻ chỉ bán được một xu phải không? Thế mà, không một con nào rơi xuống đất ngoài ý của Cha anh em. Thì đối với anh em cũng vậy, ngay đến tóc trên đầu anh em, Người cũng đếm cả rồi. Vậy anh em đừng sợ, anh em còn quý giá hơn muôn vàn chim sẻ. Phàm ai tuyên bố nhận Thầy trước mặt thiên hạ, thì Thầy cũng sẽ tuyên bố nhận người ấy trước mặt Cha Thầy, Ðấng ngự trên trời. Còn ai chối Thầy trước mặt thiên hạ, thì Thầy cũng sẽ chối người ấy trước mặt Cha Thầy, Ðấng ngự trên trời.”

Suy niệm

Trong bài Tin Mừng hôm qua, Đức Giêsu nhắc chúng ta đừng lo (c.19).

Hôm nay ba lần Ngài nhắc chúng ta đừng sợ kẻ bách hại (cc. 26. 28.31).

Cuộc sống con người bị trói buộc bởi những nỗi sợ,

có lý và vô lý, đến từ bên ngoài hay từ bên trong trái tim.

Càng văn minh con người càng có nhiều nỗi sợ mới.

Nỗi sợ làm người ta mất tự do, mất bình an, mất vui…

“Đừng sợ” là điệp khúc trấn an được Đức Giêsu nhắc lại nhiều lần.

Đừng sợ, Simon, khi Thầy gọi anh đi theo (Lc 5, 10).

Đừng sợ khi Thầy đi trên mặt nước mà đến (Mt 14, 27).

Đừng sợ sau khi thấy Thầy được biến hình (Mt 17, 7).

Đừng sợ, Giairô, dù con gái ông đã chết (Mc 5, 36).

Đừng sợ, hỡi các phụ nữ, khi gặp Thầy Phục Sinh (Mt 28, 10).

Nỗi sợ có vẻ gắn liền với phận người mong manh.

Nhưng Đức Giêsu muốn giải phóng chúng ta khỏi mọi nỗi sợ.

Có người môn đệ sợ bị mất mạng, đến nỗi không dám rao giảng,

không dám tuyên nhận Thầy trước mặt người đời.

Đức Giêsu mời các môn đệ nói công khai giữa ban ngày, trên mái nhà,

điều mình nghe Thầy thì thầm trong đêm khuya (c. 27).

Họ không được giữ riêng cho mình điều đã lãnh nhận.

Đừng sợ cái giá phải trả cho việc rao giảng, làm chứng cho Thầy,

vì có điều gì còn quý hơn cả sự sống thân xác nữa (c. 28).

Trong Vườn Dầu, Đức Giêsu cũng sợ chết, vì Ngài còn quá trẻ.

Nhưng Ngài đã không để cho nỗi sợ thắng mình,

khi dám nói tiếng xin vâng, buông đời mình trong tay Cha.

Cha lo cho cả những sinh vật bé nhỏ, tưởng như vô giá trị.

Chim sẻ là thức ăn rẻ tiền nhất vào thời Đức Giêsu.

Tiền lương một ngày mua được ba chục con chim sẻ.

“Thế mà không một con nào rơi xuống đất ngoài ý Cha” (c. 29).

Cả đến sợi tóc của trên đầu chúng ta cũng được Thiên Chúa đếm (c. 30).

Dù một sợi cũng được Thiên Chúa giữ gìn (Lc 21, 18).

Chính vì thế người Kitô hữu được giải phóng khỏi những nỗi sợ đeo đẳng.

Họ chẳng còn sợ ai, ngoài Thiên Chúa.

Vấn đề không phải là trở nên vô cảm, không biết sợ là gì.

Nhưng là biết sợ ai.

“Mày cùng chịu một án phạt mà không biết sợ Thiên Chúa ư?”

Anh trộm lành đã nói với người kia như vậy (Lc 23, 40).

Xin Chúa giải thoát chúng ta khỏi những nỗi sợ vu vơ,

để chúng ta được tự do, biết lo điều phải lo, biết sợ điều phải sợ.

Cầu nguyện

Lạy Chúa Giêsu,

xin cho con dám hành động

theo những đòi hỏi khắt khe nhất của Chúa.

Xin dạy con biết theo Chúa vô điều kiện,

vì xác tín rằng

Chúa ngàn lần khôn ngoan hơn con,

Chúa ngàn lần quảng đại hơn con,

và Chúa yêu con hơn cả chính con yêu con.

Lạy Chúa Giêsu trên thập giá,

xin cho con dám liều theo Chúa

mà không tính toán thiệt hơn,

anh hùng vượt trên mọi nỗi sợ,

can đảm lướt thắng sự yếu đuối của quả tim,

và ném mình trọn vẹn cho sự quan phòng của Chúa.

Ước gì khi dâng lên Chúa

những hy sinh làm cho tim con rướm máu,

con cảm nghiệm được niềm vui bất diệt

của người một lòng theo Chúa.

LẤY XÀ RA KHỎI MẮT

Thứ Hai tuần 12 Thường niên

Lời Chúa: Mt 7, 1-5

Khi ấy, Đức Giêsu nói với dân chúng rằng: “Anh em đừng xét đoán, để khỏi bị Thiên Chúa xét đoán, vì anh em xét đoán thế nào, thì anh em cũng sẽ bị Thiên Chúa xét đoán như vậy; và anh em đong bằng đấu nào, thì Thiên Chúa cũng sẽ đong cho anh em đấu ấy. Sao anh thấy cái rác trong con mắt của người anh em, mà cái xà trong con mắt của mình thì lại không để ý tới? Sao anh lại nói với người anh em: “Hãy để tôi lấy cái rác ra khỏi mắt bạn”, trong khi có cả một cái xà trong con mắt anh? Hỡi kẻ đạo đức giả! Lấy cái xà ra khỏi mắt anh trước đã, rồi anh sẽ thấy rõ, để lấy cái rác ra khỏi mắt người anh em.”

Suy niệm

Mỗi ngày chúng ta đưa ra biết bao nhận xét về người khác.

Thầy cô phải nhận xét về học trò, cấp trên phải nhận xét về thuộc hạ.

Việc lượng giá về từng cá nhân thường rất cần thiết và hữu ích.

Trong đời sống tu trì, vẫn có chuyện anh em sửa lỗi cho nhau.

Nói chung, sống thì phải đưa ra những phán đoán về người khác.

Nhưng làm sao để phán đoán ấy không trở nên một xét đoán lệch lạc?

Đức Giêsu dạy ta biết cách xét đoán qua bài Tin Mừng hôm nay.

“Anh em đừng xét đoán”: thật ra Đức Giêsu không cấm mọi thứ xét đoán.

Ngài còn dạy các môn đệ biết cách phân biệt ngôn sứ giả và thật (Mt 7,15),

phân biệt người xứng đáng và người không xứng đáng (Mt 10, 11),

biết cách đề phòng thói xấu của nhóm Xađốc và Pharisêu (Mt 16, 6).

Đức Giêsu chỉ đòi các tín hữu sống trong cộng đoàn huynh đệ

phải tránh lối xét đoán thiếu bao dung, khắc nghiệt,

mà quên chính mình cũng có những lỗi lầm lớn hơn nhiều.

“Anh em xét đoán thế nào, thì cũng bị Thiên Chúa xét đoán như vậy” (c. 2).

Ngài muốn ta nhẹ tay và nhân từ khi cần phải xét đoán người anh em.

Vì cái đấu ta dùng để đong cho họ, Thiên Chúa sẽ dùng để đong cho ta.

Đấu đong đi càng lớn, đấu đong lại càng đầy.

Chỉ cần thay đổi cái đấu ta vẫn quen dùng, là cuộc đời của ta thay đổi.

Đức Giêsu dùng một hình ảnh liên quan đến nghề mộc của Ngài,

để nói về chuyện người đạo đức giả.

Đó là hình ảnh bụi mùn cưa trong mắt người khác và cái xà trong mắt mình.

Một cái thì thật bé, một cái thì to đến độ khó lòng ở trong mắt được.

Hình ảnh phóng đại này hẳn làm ai cũng phải buồn cười.

Tôi thấy lỗi bé nơi anh em, nhưng lại không để ý tới lỗi lớn nơi tôi.

Tôi hăng hái xin được lấy hạt bụi ra khỏi mắt anh em,

nhưng lại rất khoan dung với cái xà trong mắt mình.

Đức Giêsu hóm hỉnh khuyên chúng ta nên lấy xà ra khỏi mắt trước đã,

rồi mới thấy tỏ tường để lấy hạt bụi mùn cưa khỏi mắt anh em.

Điều khó vẫn là thấy được cái xà trong mắt mình.

Lẽ ra tôi phải thấy ngay vì nó quá lộ liễu, ai cũng thấy.

Nhưng nó khó thấy, vì tôi không muốn thấy cái xấu của mình.

Càng có quyền, có chức, có uy tín, có tuổi tác và kinh nghiệm,

càng khó chấp nhận nếp nhăn nơi khuôn mặt mình.

Giá mà tôi thấy được cái xà nơi mắt tôi,

chắc tôi đã không dám đòi lấy hạt bụi nơi mắt người khác,

hay nếu có được ai nhờ lấy đi nữa,

thì cũng chỉ lấy một cách khiêm hạ, nhẹ nhàng.

Trong bài hát “Chúa Hòa Bình” của Phạm Duy có câu:

“Nếu có ai lầm lỡ, rồi sinh ra khắt khe…”

Chỉ mong chúng ta, nhờ thấy mình lầm lỡ và đã được Chúa thứ tha,

nên sinh ra dễ cảm thông với lỗi lầm người khác.

Cầu nguyện

Như người mù ngồi bên vệ đường

xin Chúa dủ lòng thương cho con được thấy.

Xin cho con được thấy bản thân

với những yếu đuối và khuyết điểm,

những giả hình và che đậy.

Cho con được thấy Chúa hiện diện bên con

cả những khi con không cảm nghiệm được.

Xin cho con thực sự muốn thấy,

thực sự muốn để cho ánh sáng Chúa

chiếu dãi vào bóng tối của con.

Như người mù ngồi bên vệ đường

xin Chúa dủ lòng thương cho con được thấy. Amen.

CỬA HẸP VÀ ĐƯỜNG CHẬT

Thứ Ba tuần 12 Thường niên

Lời Chúa: Mt 7, 6.12-14

Khi ấy, Đức Giêsu nói với môn đệ rằng: “Của thánh, đừng quăng cho chó; ngọc trai, chớ liệng cho heo, kẻo chúng giày đạp dưới chân, rồi còn quay lại cắn xé anh em. Tất cả những gì anh em muốn người ta làm cho mình, thì chính anh em cũng hãy làm cho người ta, vì Luật Môsê và lời các ngôn sứ là thế đó. Hãy qua cửa hẹp mà vào, vì cửa rộng và đường thênh thang thì đưa đến diệt vong, mà nhiều người lại đi qua đó. Còn cửa hẹp và đường chật thì đưa đến sự sống, nhưng ít người tìm được lối ấy”.

Suy niệm

Bài Tin Mừng hôm nay gồm những câu rời rạc.

Câu đầu tiên là một câu khó hiểu đối với chúng ta ngày nay (c.6),

tuy có thể rất dễ hiểu đối với những người trực tiếp nghe Đức Giêsu.

“Của thánh, đừng quăng cho chó; ngọc trai chớ liệng cho heo…”

Heo là con vật nhơ uế, chó thường được dùng để chỉ dân ngoại.

Vào khoảng đầu thế kỷ thứ hai,

sách Điđakhê coi của thánh ở đây là Mình Thánh Chúa,

từ đó xác định rằng chỉ tín hữu mới được rước lễ (9, 5).

Tuy nhiên, có thể hiểu của thánh hay ngọc trai là Tin Mừng Nước Trời.

Tin Mừng này có thể được đón nhận hay bị từ chối một cách thô bạo.

Không hẳn chỉ dân ngoại mới có người từ chối và chà đạp viên ngọc quý.

Cả người Do thái cũng có kẻ bách hại những ai rao giảng (Mt 10, 17).

Thái độ của người môn đệ là không dừng lại, nản lòng khi bị chối từ.

nhưng là tiếp tục mang sứ điệp ấy đến cho người khác.

Câu 12 thường được coi là khuôn vàng thước ngọc.

Nó xuất hiện trong nhiều tôn giáo và văn hóa từ xưa.

“Làm cho người khác mọi điều mình muốn họ làm cho mình.”

Đây là một thái độ tích cực đòi chúng ta một chút tưởng tượng.

Tôi thử nghĩ xem mình muốn gì nơi người khác.

Cảm thông, bao dung, yêu mến, kính nể, trung thành, nâng đỡ…

Rồi tôi tìm cách trao cho họ những điều tốt lành mà tôi ước mong,

vì giữa con người với nhau, vẫn có chung những khát vọng.

Trong một thế giới mà người ta chỉ tìm làm điều tốt cho nhau,

thì thế giới đó là địa đàng, nơi sự dữ không còn đất đứng.

Như thế người Kitô hữu không chỉ yêu anh chị em trong cộng đoàn,

yêu người thân cận như chính mình (Mt 22, 39),

mà còn yêu mọi người đau khổ cơ nhỡ (Mt 25, 31-46),

thậm chí yêu cả kẻ thù (Mt 5, 44).

Cộng đoàn Kitô hữu là cộng đoàn yêu bằng hành động tích cực:

“chính anh em hãy làm cho người ta” (c. 12).

Người ta ở đây là mọi người, vượt quá mọi thứ biên giới.

Con đường mà Đức Giêsu đã đi là con đường hẹp, khó đi.

Nó hẹp vì nó là con đường tình yêu, mà yêu thì không dễ.

Ít ai tìm thấy con đường này, mà cũng ít người muốn đi (c. 14).

Chúng ta được mời chọn đi con đường Giêsu,

con đường tình yêu đòi hy sinh mạng sống,

con đường đòi ra khỏi mình để sống cho và sống với tha nhân.

Và chúng ta tin mình sẽ gặp được hạnh phúc.

Cầu nguyện

Lạy Chúa Giêsu, Tình Yêu của con,

nếu Hội Thánh được ví như một thân thể

gồm nhiều chi thể khác nhau,

thì hẳn Hội Thánh không thể thiếu

một chi thể cần thiết nhất và cao quý nhất.

Đó là Trái Tim, một Trái Tim bừng cháy tình yêu.

Chính tình yêu làm cho Hội Thánh hoạt động.

Nếu trái tim Hội Thánh vắng bóng tình yêu,

thì các tông đồ sẽ ngừng rao giảng,

các vị tử đạo sẽ chẳng chịu đổ máu mình…

Lạy Chúa Giêsu,

cuối cùng con đã tìm thấy ơn gọi của con,

ơn gọi của con chính là tình yêu.

Con đã tìm thấy

chỗ đứng của con trong Hội Thánh:

nơi Trái tim Hội Thánh, con sẽ là tình yêu,

và như thế con sẽ là tất cả,

vì tình yêu bao trùm mọi ơn gọi trong Hội Thánh.

Lạy Chúa, với chỗ đứng Chúa ban cho con,

mọi ước mơ của con được thực hiện. Amen.

(dựa theo lời của thánh Têrêxa)

CỨ XEM QUẢ THÌ BIẾT HỌ

Thứ Tư tuần 12 Thường niên

Lời Chúa: Mt 7, 15-20

Khi ấy, Đức Giêsu nói với dân chúng rằng: “Anh em hãy coi chừng các ngôn sứ giả, họ đội lốt chiên mà đến với anh em; nhưng bên trong, họ là sói dữ tham mồi. Cứ xem họ sinh hoa quả nào, thì biết họ là ai. Ở bụi gai, làm gì có nho mà hái? Trên cây găng, làm gì có vả mà bẻ? Nên hễ cây tốt thì sinh quả tốt, cây xấu thì sinh quả xấu. Cây tốt không thể sinh quả xấu, cũng như cây xấu không thể sinh quả tốt. Cây nào không sinh quả tốt, thì bị chặt đi và quăng vào lửa. Vậy, cứ xem họ sinh hoa quả nào, thì biết họ là ai.”

Suy niệm

Thời nào Hội Thánh cũng có những ngôn sứ giả.

Họ mang dáng dấp là người của Chúa, người nói lời Chúa.

Họ hấp dẫn quần chúng và có nhiều người chạy theo.

Đức Giêsu dạy ta phải coi chừng họ (c. 15).

Ngài dùng một hình ảnh quen thuộc để nói lên mối nguy cơ này.

Các ngôn sứ giả đội lốt chiên tốt lành mà đến với dân Chúa.

Nhưng thực chất họ là sói dữ tham mồi.

Cái khó là nhận ra bộ mặt thật của họ để không bị đánh lừa.

Không nhận ra họ là sói, chúng ta có thể dễ làm mồi cho họ.

Đức Giêsu dùng một hình ảnh khác

để chỉ cho ta cách phân biệt chiên với sói: hình ảnh quả và cây.

Cây nào sinh quả ấy: đó là một nguyên tắc bất biến.

“Có ai hái được nho ở bụi gai, hay hái vả trên cây găng không?” (c. 16).

Hẳn là không rồi.

Cây tốt ắt sinh quả tốt, cây bị sâu ắt sinh quả chẳng ra gì (c. 17).

Hơn nữa, Đức Giêsu còn mạnh mẽ khẳng định:

cây tốt không thể sinh quả xấu,

và cây xấu không thể sinh quả tốt được (c. 18).

Chính vì thế cứ nhìn quả thì biết cây.

Cứ nhìn những công việc do một người làm,

ta sẽ biết người ấy là ai (cc. 16. 20).

Những môn đệ đích thực của Đức Giêsu hẳn sẽ sinh quả tốt,

đó là sống công chính như giáo huấn của Bài Giảng trên núi.

Còn những ngôn sứ giả bị lộ mặt nạ qua đời sống bất chính của họ.

Chuyện ngôn sứ giả đã có từ xưa trong Cựu ước.

Ở Côrintô, thánh Phaolô đã phải vất vả đối đầu

với những kẻ mà ngài gọi là tông đồ giả, đội lốt tông đồ của Đức Kitô.

Ngài còn thêm: “Lạ gì đâu!

Vì chính Xatan cũng đội lốt thiên thần sáng láng!” (2 Cr 11, 13-14).

Như thế các tín hữu phải cảnh giác để phân biệt chân và giả,

đặc biệt trong thời Hội Thánh gặp khủng hoảng khó khăn.

Họ phải tỉnh táo để khỏi bị dáng vẻ bên ngoài hay lý luận mê hoặc.

Điều cần lưu tâm là đời sống công chính của vị ngôn sứ.

Trong thư gửi tín hữu Galata, thánh Phaolô cho chúng ta một tiêu chuẩn

để nhận ra hoa quả nào là bắt nguồn từ Thần Khí (5, 22).

Đó là bác ái, hoan lạc, bình an, nhẫn nhục, nhân hậu, từ tâm, trung tín…

Những điều ngược lại, ngài gọi là những hành động của xác thịt,

như hận thù, bất hòa, nóng giận, tranh chấp, chia rẽ, bè phái… (5, 20).

Sống trong một thế giới phẳng và đa nguyên, người Kitô hữu hôm nay

chịu ảnh hưởng mạnh mẽ và nhanh chóng,

bởi nhiều nguồn thông tin, đến từ nhiều người.

Những tiêu chuẩn của Đức Giêsu hay của thánh Phaolô vẫn còn giá trị.

Nhưng chúng ta cần có thời gian để phân định quả xấu, quả tốt.

Và cũng cần có thời gian để nhận ra đâu là sói, đâu là chiên.

Cầu nguyện

Như thánh Phaolô trên đường về Đamát,

xin cho con trở nên mù lòa

vì ánh sáng chói chang của Chúa,

để nhờ biết mình mù lòa mà con được sáng mắt.

Xin cho con đừng sợ ánh sáng của Chúa,

ánh sáng phá tan bóng tối trong con

và đòi buộc con phải hoán cải.

Xin cho con đừng cố chấp ở lại trong bóng tối

chỉ vì chút tự ái cỏn con.

Xin cho con khiêm tốn

để đón nhận những tia sáng nhỏ

mà Chúa vẫn gửi đến cho con mỗi ngày.

Cuối cùng, xin cho con hết lòng tìm kiếm Chân lý

để Chân lý cho con được tự do.

XÂY TRÊN NỀN ĐÁ

Thứ Năm tuần 12 Thường niên

Lời Chúa: Mt 7, 21-29

Khi ấy, Đức Giêsu nói với các môn đệ rằng: “Không phải bất cứ ai thưa với Thầy: ‘Lạy Chúa! lạy Chúa!’ là được vào Nước Trời cả đâu! Nhưng chỉ ai thi hành ý muốn của Cha Thầy là Đấng ngự trên trời, mới được vào mà thôi. Trong ngày ấy, nhiều người sẽ thưa với Thầy rằng: ‘Lạy Chúa, lạy Chúa, nào chúng tôi đã chẳng từng nhân danh Chúa mà nói tiên tri, nhân danh Chúa mà trừ quỷ, nhân danh Chúa mà làm nhiều phép lạ đó sao?’ Và bấy giờ Thầy sẽ tuyên bố với họ: ‘Ta không hề biết các ngươi; xéo đi cho khuất mắt Ta, hỡi bọn làm điều gian ác!’ Vậy ai nghe những lời Thầy nói đây mà đem ra thực hành, thì ví được như người khôn xây nhà trên đá. Dù mưa sa, nước cuốn, hay bão táp ập vào, nhà ấy cũng không sụp đổ, vì đã xây trên nền đá. Còn ai nghe những lời Thầy nói đây, mà chẳng đem ra thực hành, thì ví được như người ngu dại xây nhà trên cát. Gặp mưa sa, nước cuốn hay bão táp ập vào, nhà ấy sẽ sụp đổ, sụp đổ tan tành.”

Khi Đức Giêsu giảng dạy những điều ấy xong, dân chúng sửng sốt về lời giảng dạy của Người, vì Người giảng dạy như một Đấng có thẩm quyền, chứ không như các kinh sư của họ.

Suy niệm

Nếu ai trong cộng đoàn các Kitô hữu chúng ta

có khả năng nhân danh Đức Giêsu, nghĩa là dùng quyền năng của Ngài,

để nói tiên tri, để trừ quỷ hay làm nhiều phép lạ (c. 22),

chắc chúng ta sẽ tin ngay người đó là môn đệ đích thực của Đức Giêsu.

Người đó dĩ nhiên phải là người tốt lành, thánh thiện, đáng tin,

vì chỉ ai là người của Chúa mới làm được những điều lạ lùng đó.

Trong bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu nhắc chúng ta đừng vội kết luận.

Làm được những điều Chúa đã làm như trừ quỷ hay chữa bệnh

chưa chắc chắn đã là người môn đệ chân chính.

Những kết quả hoành tráng trên vẫn chưa đủ để biết cây (Mt 7, 16).

Cả những ai thưa với Thầy Giêsu: Lạy Chúa! lạy Chúa!

cũng không hẳn sẽ được vào Nước Trời (c. 21).

Đức Giêsu cho chúng ta một tiêu chuẩn quan trọng khác để nhận định.

Đó là chính cuộc sống của người môn đệ đó.

“Chỉ ai thi hành ý muốn của Cha Thầy là Đấng ngự trên trời…” (c. 21).

Ý muốn ấy được giải thích và diễn tả qua “những lời Thầy nói đây” (c. 24).

Vậy tiêu chuẩn chắc chắn để nhận ra người môn đệ thật

đó là xem người đó có sống đúng tinh thần của Đức Giêsu không,

có làm điều Ngài dạy qua Bài Giảng trên núi không.

“Những kẻ làm điều gian ác” ở đây là những người đã nghe và không làm.

Ngay cả những kẻ ấy cũng có thể làm được những điều kỳ diệu,

khiến chúng ta bị ngây ngất, say mê và ngộ nhận.

Nhưng vào ngày phán xét, mọi sự sẽ bị phanh phui.

Chúa sẽ nói với họ: “Ta không biết các ngươi. Xéo đi khỏi Ta” (c. 23).

Nước Trời không dành cho những ai bất tuân phục Ý Chúa.

Dù Nước Trời là một quà tặng nhưng không của Thiên Chúa Cha,

nhưng người Kitô hữu vẫn phải đưa tay ra cung kính đón nhận

bằng cách sống trọn vẹn Ý Cha như một người con thảo hiền.

Không có thái độ này, thì quà có đó mà vẫn không đến tay.

Chúng ta đã nghe lời Chúa Giêsu quá nhiều, nhưng thực hành lại chưa đủ.

Chính vì thế khi mưa đổ xuống, gió giật, nước dâng,

ngôi nhà đời chúng ta sụp đổ dễ dàng.

Vấn đề không phải do cuồng phong và lũ lụt,

mà do nền móng của ngôi nhà, nền đá hay nền cát.

Sau một cơn bão, có những tòa nhà cổ vẫn đứng vững hiên ngang,

trong khi những ngôi nhà mới xây lại sụp đổ.

Cơn bão nói cho ta về chất lượng thật của ngôi nhà.

Có bao nhiêu cơn bão mà ngôi nhà mỗi người vẫn phải gánh chịu mỗi năm?

Có lẽ ta nên chọn một câu Tin Mừng làm nền đá cho ngôi nhà đời mình.

Và xây cả đời mình trên việc sống câu Tin Mừng ấy.

Cầu nguyện

Lạy Chúa Giêsu,

con đường dài nhất là con đường từ tai đến tay.

Chúng con thường xây nhà trên cát,

vì chỉ biết thích thú nghe Lời Chúa dạy,

nhưng lại không dám đem ra thực hành.

Chính vì thế

Lời Chúa chẳng kết trái nơi chúng con.

Xin cho chúng con

đừng hời hợt khi nghe Lời Chúa,

đừng để nỗi đam mê làm Lời Chúa trở nên xa lạ.

Xin giúp chúng con dọn dẹp mảnh đất đời mình,

để hạt giống Lời Chúa được tự do tăng truởng.

Ước gì ngôi nhà đời chúng con

được xây trên nền tảng vững chắc,

đó là Lời Chúa,

Lời chi phối toàn bộ cuộc sống chúng con.

NẾU NGÀI MUỐN

Thứ Sáu tuần 12 Thường niên

Lời Chúa: Mt 8, 1-4

Khi Ðức Giêsu ở trên núi xuống, đám đông lũ lượt đi theo Người. Và kìa một người bị phong hủi tiến lại, bái lạy Người và nói: “Thưa Ngài, nếu Ngài muốn, Ngài có thể làm cho tôi được sạch”. Người giơ tay đụng vào anh và bảo: “Tôi muốn, anh sạch đi”. Lập tức, anh được sạch bệnh phong hủi. Rồi Ðức Giêsu bảo anh: “Coi chừng, đừng nói với ai cả, nhưng hãy đi trình diện tư tế và dâng của lễ, như ông Môsê đã truyền, để làm chứng cho người ta biết”.

Suy niệm

Sau Bài Giảng trên núi thì đây là phép lạ đầu tiên của Đức Giêsu

trong chuỗi mười phép lạ ở chương 8 và 9 của Tin Mừng Mátthêu.

Người phong chẳng rõ từ đâu đã dám lại gần Đức Giêsu,

dù lẽ ra anh không được phép làm như thế (Lv 13, 45-46).

Ai đã nói cho anh về Ngài, ai đã dạy anh bái lạy và khấn xin?

“Thưa Ngài, nếu Ngài muốn, Ngài có thể làm tôi được sạch” (c. 2).

Một lời cầu xin mẫu mực đáng chúng ta suy nghĩ.

“Nếu Ngài muốn”: anh đặt ý muốn của Đức Giêsu lên trên ý muốn của anh.

Dù rất muốn được khỏi, nhưng anh vẫn để Ngài tự do làm theo ý của Ngài.

Chữ “nếu” thật đơn sơ, nhưng nói lên sự phó thác trọn vẹn của anh

cho ý muốn tốt lành của Đức Giêsu.

Ngài được tự do muốn hay không muốn, làm hay không làm.

Đức Giêsu không thấy mình bị áp lực phải chiều theo ý muốn của anh.

Sau này trong Vườn Dầu, Đức Giêsu cũng dùng chữ “nếu”

khi nài xin Cha cất chén đắng cho mình.

“Lạy Cha, nếu có thể được…” (Mt 26, 39. 42).

Nhưng trong trường hợp này, Cha đã không cất chén Khổ nạn của con.

“Ngài có thể làm cho tôi được sạch.”

Anh tin vào quyền năng phi thường từ nơi Ngài,

quyền năng có thể làm cho những nhơ uế trên người anh biến mất,

và da thịt anh phút chốc được lành sạch.

Khi con người tin vào Thiên Chúa như một đứa con thơ phó thác,

Thiên Chúa sẽ chọn cho con người điều tốt nhất.

Thái độ phó thác, tuy có vẻ liều lĩnh, vì Thiên Chúa có thể nói không,

nhưng thật ra lại rất khôn ngoan, vì biết mình sẽ được điều tốt hơn cả.

“Tôi muốn, anh hãy được sạch” (c. 3).

Đức Giêsu được tự do để muốn, thoải mái để bày tỏ lòng quảng đại.

Ngài chẳng những chữa lành bằng ý muốn được nói ra lời,

Ngài còn làm một điều không cần thiết và bị cấm (Lv 5, 3),

đó là đưa tay đụng đến người phong.

Cả tình yêu của Ngài diễn tả qua cái đụng nhẹ đó.

Da thịt của Ngài chạm vào da thịt không lành lặn của anh.

Ngài không bị nhiễm uế, trái lại Ngài làm cho anh được sạch.

Rõ ràng người phong ở rất gần Đức Giêsu và không làm Ngài kinh tởm.

Đức Giêsu muốn anh trở về với đời sống bình thường,

hội nhập trở lại với Đền thờ, gia đình và xã hội.

Vì thế Ngài sai anh đi trình diện với các tư tế và dâng của lễ (c. 4).

Dù không là người phong, nhưng ai trong chúng ta tránh được ô nhơ?

Ai trong chúng ta lại không có lần xin Chúa tẩy mình cho sạch?

Thân xác người phong bị tàn phá và làm cho dị dạng, đáng sợ.

Chỉ mong tâm hồn chúng ta tránh được bệnh phong.

Cầu nguyện

Lạy Chúa,

xin ban cho chúng con ánh sáng đức tin

để nhận ra Chúa hôm nay và hằng ngày,

nơi khuôn mặt khốn khổ

của tất cả những người bị thử thách:

những kẻ đói, không chỉ vì thiếu của ăn,

nhưng vì thiếu Lời Chúa;

những kẻ khát, không chỉ vì thiếu nước,

nhưng còn vì thiếu bình an, sự thật, công bằng và tình thương;

những kẻ vô gia cư,

không chỉ tìm kiếm một mái nhà,

nhưng còn tìm một con tim hiểu biết, yêu thương;

những kẻ bệnh hoạn và hấp hối,

không chỉ trong thân xác,

nhưng còn trong tinh thần nữa,

bằng cách thực thi lời hy vọng này:

“Điều mà ngươi làm

cho người bé mọn nhất trong anh em

là làm cho chính Ta”. Amen.

(Mẹ Têrêxa Calcutta)

TỪ PHƯƠNG ĐÔNG PHƯƠNG TÂY

Thứ Bảy tuần 12 Thường niên

Lời Chúa: Mt 8, 5-17

Khi Đức Giêsu vào thành Caphácnaum, có một viên đại đội trưởng đến gặp Người và nài xin: “Thưa Ngài, tên đầy tớ của tôi bị tê bại nằm liệt ở nhà, đau đớn lắm.” Người nói: “Chính tôi sẽ đến chữa nó.” Viên đại đội trưởng đáp: “Thưa Ngài, tôi chẳng đáng Ngài vào nhà tôi, nhưng xin Ngài chỉ nói một lời là đầy tớ tôi được khỏi bệnh. Vì tôi đây, tuy dưới quyền kẻ khác, tôi cũng có lính tráng dưới quyền tôi. Tôi bảo người này: ‘Đi!’, là nó đi, bảo người kia: ‘Đến!’, là nó đến, và bảo người nô lệ của tôi: ‘Làm cái này!’, là nó làm.” Nghe vậy, Đức Giêsu ngạc nhiên và nói với những kẻ theo Người rằng: “Tôi bảo thật các ông: tôi không thấy một người Israel nào có lòng tin như thế. Tôi nói cho các ông hay: Từ phương đông phương tây, nhiều người sẽ đến dự tiệc cùng các tổ phụ Ápraham, Ixaác và Giacóp trong Nước Trời. Nhưng con cái Nước Trời thì sẽ bị quăng ra chỗ tối tăm bên ngoài, ở đó người ta sẽ phải khóc lóc nghiến răng.” Rồi Đức Giêsu nói với viên đại đội trưởng rằng: “Ông cứ về đi! Ông tin thế nào thì được như vậy!” Và ngay giờ đó, người đầy tớ được khỏi bệnh. Đức Giêsu đến nhà ông Phêrô, thấy bà mẹ vợ ông đang nằm liệt và lên cơn sốt. Người đụng vào tay bà, cơn sốt dứt ngay và bà chỗi dậy phục vụ Người. Chiều đến, người ta đem nhiều kẻ bị quỷ ám tới gặp Đức Giêsu. Người nói một lời là trừ được các thần dữ và Người chữa lành mọi kẻ ốm đau, để ứng nghiệm lời ngôn sứ Isaia: Người đã mang lấy các tật nguyền của ta và gánh lấy các bệnh hoạn của ta.

Suy niệm

Đức Giêsu mới chữa cho một người phong bằng một tiếp xúc gần,

nay Ngài lại chữa lành cho một người bị đau liệt ở xa.

Người được khỏi chính là đầy tớ thân tín của viên đại đội trưởng.

Con người sống gắn bó với nhau bằng những mối dây.

Viên đại đội trưởng là chủ, nhưng ông cảm được nỗi đau của anh đầy tớ:

“Đầy tớ của tôi bị liệt nằm ở nhà, đau đớn kinh khủng” (c. 6).

Người đầy tớ được khỏi là nhờ tình thương của chủ đối với anh,

chính ông đã đi gặp Đức Giêsu và xin Ngài chữa cho anh đầy tớ (c. 5).

Và chính lòng tin của ông đối với Đức Giêsu đã khiến anh được khỏi (c. 10).

Những điều tốt lành của Thiên Chúa vẫn đến với ta qua người khác.

Khi Đức Giêsu nghe lời kêu xin, thì Ngài sẵn sàng lên đường ngay (c. 7),

dù biết rằng nhà của viên đại đội trưởng là nhà dân ngoại, bị coi là ô uế.

Có thể vì sợ Ngài bị ô uế mà ông ta đã can ngăn bằng câu nói nổi tiếng:

“Tôi chẳng đáng Ngài vào nhà tôi, nhưng xin Ngài chỉ nói một lời,

đầy tớ tôi sẽ được khỏi bệnh” (c. 8).

Ông ý thức về sự bất xứng của mình, của căn nhà mình ở.

Và ông xác tín vào sức mạnh của việc “Ngài chỉ nói một lời.”

Viên đại đội trưởng nhận mình là người có quyền.

Uy quyền của ông nằm trong lời ông ra lệnh cho cấp dưới (c. 9).

Ông tin lời của Đức Giêsu cũng có uy quyền như vậy.

Chỉ một lời ra lệnh của Ngài cũng đủ đẩy lui bệnh tật và thần dữ.

Đức Giêsu ngây ngất trước lòng tin của viên sĩ quan dân ngoại,

một lòng tin vừa mạnh mẽ, vừa khiêm tốn.

Một lòng tin như thế, Ngài chưa từng gặp nơi dân Israel (c. 10).

Đức Giêsu nghĩ đến ngày cánh chung, quanh bàn tiệc Nước Trời,

có bao người đến từ muôn phương, những kẻ không phải là người Do thái.

Họ làm nên một cộng đoàn mới gồm những kẻ tin vào Ngài.

Họ vui sướng được ngồi bên các tổ phụ và những người Israel chân chính.

Đức Giêsu cho thấy dòng lịch sử đang đi vào ngã rẽ quan trọng.

Ơn cứu độ phổ quát do Ngài đem lại được mở ra cho mọi người.

Chỉ ai cố tình chối từ Tin Mừng Nước Trời mới bị loại (c. 12).

Đức Giêsu không chỉ rao giảng Nước Trời bằng lời.

Ngài còn chứng minh Nước Trời đã đến bằng bao việc tốt lành, kỳ diệu.

Lời Ngài giảng cũng là lời chữa cho người phong, cho tên đầy tớ.

“Ngài nói một lời là trừ được các thần dữ” (c. 16).

Lời uy quyền khi giảng cũng là lời uy quyền khi chữa bệnh.

Nhưng Đức Giêsu cũng đụng chạm đến nỗi đau của con người.

Ngài đụng đến người phong, và đụng đến bàn tay mẹ vợ ông Phêrô (c. 15).

Hôm nay, Giáo Hội vẫn cần những người rao giảng như Giêsu.

Cầu nguyện

Lạy Chúa,

xin chiếu tỏa trên con ánh sáng của Chúa

và dạy con bước đi

ngay trong đêm tối cũng như giữa ban ngày.

Xin truyền cho con sức mạnh của Người.

Ước gì những cánh tay rã rời vì thất bại của con

tìm lại được sức trẻ

để gieo trồng hàng ngàn cây xanh

cho một thế giới mới

Ước gì mồ hôi con

pha lẫn mồ hôi của Chúa trong Vườn Cây Dầu.

Ước gì máu con

hòa lẫn với Máu Chúa trên Núi Sọ

để tưới gội cho mảnh đất đã bị khô cằn

vì bất công và ích kỷ.

Chúc tụng Chúa là Cha,

đã dẫn con đi đến cùng,

đến tận Emmaus, nơi Chúa hiển dung

với tràn trề bình an và niềm vui. Amen.

ĐHY Roger Etchegaray