Xin Nhớ Đến Tôi
(Chuyện cha Mễn kể cho các gia đình Bài 203)
Nếu có dịp đi thăm các nghĩa trang, hay “Đất thánh”, thì chúng ta sẽ thấy có một loài hoa thường được người ta chọn để trồng chung quanh mộ của những người thân.
Loại hoa đó có sắc màu tím. Tên của nó là “Forget Me Not”. Và người Việt quen gọi là “Xin Đừng Quên Tôi”. Còn những người biết thưởng thức hoa thì gọi nó là “Lưu Ly Thảo”.
Khi chọn loại hoa này để trồng bên mộ, là người ta cố ý nhắc nhở, là “hãy luôn cố gắng mà nhớ đến những người thân của chúng ta đã qua đời”.
Ai trong chúng ta cũng đều ao ước có những người khác nhớ đến mình.
Đó là chuyện thường tình thôi.
Thời nào cũng thế thôi.
Ở đâu cũng vậy thôi.
Người nào cũng giống nhau thôi.
Chẳng hạn: Người mẹ sửa soạn đi chợ thì đứa con nói: “Mẹ ơi, Mẹ nhớ mua quà cho con nhé”.
Một anh sắp sửa mở một bữa nhậu, khi bạn bè đánh hơi được liền nói: “Này, anh nhớ gọi tôi đấy nhé.”
Còn người chồng sắp đi làm xa, thì người vợ dặn dò: “Anh nhớ, gọi về cho em nhé.”
Còn vị linh mục, sau khi thăm viếng bệnh nhân, thì bệnh nhân cũng thường hay nói: “Xin Cha nhớ cầu nguyện cho con.”
Chúa Giêsu, tuy là Thiên Chúa, nhưng cũng không ở trường hợp ngoại lệ.
Chúng ta còn nhớ:
Khi lập phép Thánh Thể vừa xong, Chúa Giêsu đã tha thiết nói với các môn đệ của mình:
“Các con hãy làm việc này mà nhớ đến Thầy”.
Và ngày nay trong mỗi Thánh Lễ, sau phần Truyền Phép, chủ tế cũng đã vâng lời Chúa, mà lập lại y như thế.
Rồi người trộm lành, khi bị đóng đinh trên thập giá, cũng đã van xin Chúa Giêsu:
“Lạy Ngài, khi nào về Nước của Ngài, xin nhớ đến tôi”.
Cuộc sống hằng ngày của chúng ta, có biết bao vất vả cực nhọc, có biết bao trăn trở ưu phiền, bận bịu trăm phương nghìn chuyện, ấy thế mà, khi vừa nhận được một cú điện thoại của ai đó gọi đến thăm hỏi, bỗng lòng chúng ta vui lên.
Rồi khi nhận được một lá thư của một người thân, bỗng lòng chúng ta rộn lên trong niềm vui sướng.
Hay khi chúng ta nhận được một món quà nào đó, bỗng lòng chúng ta cũng cảm thấy phấn khởi.
Tất cả những niềm vui đó, bỗng làm cho những gánh nặng lo âu của của chúng ta tan biến đi. Và cuộc sống của chúng ta bỗng trở nên nhẹ nhàng dễ chịu.
Tại sao vậy ?
Thưa, bởi vì người ta có nhớ đến tôi, nên người ta mới gọi điện thoại cho tôi.
Bởi người ta có nhớ đến tôi, nên người ta mới viết thư cho tôi.
Bởi người ta có nhớ đến tôi, nên người ta mới gửi quà cho tôi.
“Nhớ đến tôi” là ba chữ, mà không ai trong chúng ta muốn biến mất trong cuộc đời của mình.
Bởi, nếu nó biến mất đi, thì cuộc đời của chúng ta sẽ bất hạnh vô chừng.
***
Hiện tại, chúng ta có biết chăng:
Ông bà, cha mẹ của chúng ta, những người thân của chúng ta, những ân nhân của chúng ta, những bạn bè của chúng ta, đang nằm ở dưới lòng đất, họ đang cần gì nơi chúng ta?
Thưa, họ cần đến lòng Thương Xót của Chúa, đó là điều chắc chắn, là lẽ đương nhiên rồi.
Nhưng ngoài ra, họ cần gì nơi chúng ta?
Chắc chắn là họ cần chúng ta, họ mong chúng ta, nhớ đến họ.
Ngẫm nghĩ mà xem, chúng ta thường rất ít khi nhớ đến họ.
Có thể chúng ta đã quên họ rồi chăng?
Họ rất dễ bị quên với thời gian. Bởi con người xưa nay vẫn thế: “Xa mặt cách lòng”.
Đó là điều đau đớn nhất cho những người đã chết, những người, mà đã một thời, chúng ta đã nặng tình, nặng nghĩa với họ, đã một thời, chúng ta đã mang ơn họ rất nhiều.
Một em bé muốn ăn, chỉ cần khóc. Một người lớn muốn cái gì thì lên tiếng nói. Còn những người đã chết chẳng cần ăn, chẳng cần mặc, chẳng cần gì khác. Họ chỉ cần chúng ta nhớ đến họ và cầu nguyện cho họ thôi.
Thế nhưng, thật tội nghiệp cho họ, là họ không nói được, là họ không khóc được, là họ không ra dấu được để xin ta.
Đó, mới là nỗi khổ đau tột cùng của những người đã chết.
Họ có quyền yêu cầu chúng ta, bởi chúng ta mắc nợ họ, nhưng họ không thể bày tỏ những yêu cầu của họ. Đó là một sự thiệt hại lớn cho họ. Đó là một nỗi khổ đau cho họ. Phải nói là khổ đau vô chừng.
Vì thế, mà một văn sĩ người Pháp tên là Jean Couteau, đã nói được một câu rất hay:
“Đối với những người đã chết, thì nấm mồ thực sự của họ, không phải ở trong nghĩa trang, mà là ở trong những con tim quên lãng của những con người còn đang sống”.
Bạn thân mến,
Một ngày nào đó, tôi và bạn sẽ chết. Đó là lẽ đương nhiên thôi. Đó là chuyện chắc chắn.
Nhưng mà chúng ta muốn người ta đặt những gì trên quan tài của chúng ta?
Vài chục bông hồng chăng? Bông hồng rồi vài ngày sẽ héo.
Vài chục bông huệ chăng? Bông huệ thì rồi chẳng bao lâu sẽ tàn.
Hay, muốn có nhiều vòng hoa vòng cườm chăng? Phải nói thiệt, những thứ đó chẳng giúp ích gì cho phần rỗi đời đời của ta.
Vậy, ngay bây giờ, ta hãy nói với những người thân của ta, là ta thích rải lên thi hài của ta những bông hoa tưởng nhớ.
Hãy trải lên quan tài của ta những nụ hoa cầu nguyện.
Hãy chăm sóc ngôi mộ của ta bằng những chùm hoa Xin Lễ.
Hãy tặng cho ta những bông hoa Hy Sinh và những việc từ thiện bác ái.
Hãy khắc lên bia mộ của ta dòng chữ: “ Forget Me Not, xin đừng quên tôi”.
Phải nói thật:
Sau khi ta chết, những thứ hoa đó rất cần cho ta.
Nó cần cho ta còn hơn con thơ cần sữa mẹ.
Nó cần cho ta còn hơn thiếu nữ cần tình yêu.
Nó cần cho ta còn hơn khu vườn cần nắng ấm.
Chúng ta hãy nhớ lời Chúa Giêsu dạy:
“Điều gì các con muốn người ta làm cho các con, thì các con hãy làm cho người ta trước đi”.
Có nghĩa là, nếu chúng ta muốn sau này có nhiều người tưởng nhớ đến ta, cầu nguyện cho ta, thì bắt đầu từ hôm nay, ta hãy thường xuyên hơn để tưởng nhớ đến những linh hồn ông bà cha mẹ, những thân nhân, những ân nhân, những bạn bè, những linh hồn mồ côi.
Hãy biến sự tưởng nhớ đó của chúng ta, thành những việc cụ thể đạo đức.
Ta nên nhớ:
Tình nghĩa thì quan trọng hơn bạc tiền.
Đời sau thì có giá trị hơn đời này.
Những đồng tiền Xin Lễ, những việc đạo đức, và những từ thiện bác ái, sẽ tạo nên cho ta những cảm giác hạnh phúc.
Bởi ta đã làm được những việc cao thượng có ý nghĩa, bởi, những người thân của ta đã, đang và sẽ được an ủi, bởi họ còn được ta tiếp tục tưởng nhớ mãi mãi.
Lạy Chúa, cuộc sống của chúng con hôm nay rất là tất bật. Lúc nào cũng hấp tấp, cũng vội vàng.
Có những lúc, con cũng không có thời giờ để lo cho bản thân con nữa.
Cho nên, con rất thiếu sót trong việc chăm lo cho phần rỗi đời đời của con.
Còn việc nghĩ đến ông bà cha mẹ những người thân đã qua đời, thì phải nói là con rất thiếu sót.
Xin Chúa nhắc nhở cho con, để con biết lo chu toàn những bổn phận hiếu thảo này, để con không trở thành con người bất hiếu, vô ơn.
Mà nhất là, nhờ những việc đạo đức đó, mà sau này, nhiều người sẽ còn nhớ đến con nữa. Amen.