Lá Thư Ngỏ Gửi Ông Dakêu
Ông Dakêu thân mến!
Hôm ấy Thầy Giêsu đi hành hương Giêrusalem để mừng lễ Vượt Qua. Ngài ghé Giêrikhô, trạm dừng chân cuối cùng. Quần chúng đi theo Ngài trùng trùng điệp điệp, trong đó có tôi, một người đang hâm mộ Ngài như một siêu sao. Tôi đang len lách để đến gần Siêu Sao, thì nhác thấy trên cành cây có một thằng bé có râu. Tôi thầm nghĩ: thằng này là tướng nghịch. Nó đeo râu giả để làm trò hề. Nó sẽ bẻ lá để rắc lên đầu các bà, các cô… Bỗng Thầy Giêsu ngước mắt nhìn lên, cười nói vui vẻ: “Ông Dakêu ơi, xuống đi thôi. Đêm nay tôi sẽ nghỉ trọ tại nhà ông đấy”. Eo ơi, tôi lầm to rồi. Không phải là thắng bé tinh nghịch, mà là ông Trưởng Cục Thuế Vụ thành Giêrikhô! Tôi xin lỗi ông.
Tôi xấu hổ quá, lẩn vào đám đông, để không thấy ông và để ông không nhìn thấy tôi. Trong niềm hổ thẹn, tôi suy nghĩ và theo dõi ông sát sạt.
- Tôi thấy ông buồn cười quá. Địa vị thì cao, mà thân xác thì lùn. Người ta làm quan thì đi đứng bệ vệ. Còn ông thì cứ lũn chũn như củ khoai biết đi. Tôi thì buồn cười, còn ông thì buồn tủi. Âu cũng là số phận. Đành vậy.
- Ông là người lớn mà leo lên cây để nhìn trộm, y như một thằng trẻ con. Tại sao ông lại có thể đánh mất mình một cách dễ dàng như thế? Nghĩ mãi tôi mới ngộ ra rằng khi người ta quá say mê một cái gì, thì dễ trở thành bất bình thường.
Thomas Edison, một nhà khoa học vĩ đại, sở hữu 1093 bằng phát minh, cha đẻ của đèn điện. Ông say mê làm việc đến mức độ đầu tóc lúc nào cũng bù xù, quần áo lúc nào cũng nhếch nhác. Ông chỉ ăn mặc sạch sẽ và đẹp đẽ được một năm. Đó là năm sắp lấy vợ, lấy vợ xong ông lại bù xù, ông lại nhếch nhác.
Một lực sĩ nổi danh nọ quá say mê “tòa thiên nhiên” của người yêu, đến mức độ phải đưa nàng đi mỹ viện, vá lại hai trái đào nứt nẻ và rỉ máu.
Có một anh nông dân quá mê cờ bạc đến mức độ thức trắng đêm thứ bảy, chơi suốt ngày Chúa nhật, thức trắng thêm một đêm nữa. Sáng thứ hai, xách máy cày ra đồng, báo cáo với vợ: “Anh đi cày mướn”. Nhưng thực ra hắn ngủ li bì trên máy cày cho tới xế chiều mới về. Vợ lườm một cái. Xấu hổ đến chết được.
Từ những hình ảnh trên, tôi nghiệm ra rằng vì quá say mê Thầy Giêsu, ông mới vong thân, mới quên bẵng mình là một đấng nam nhi, là Trưởng Cục Thuế Vụ của một thành phố giàu có là Giêrikhô. Ông chưa gặp Thầy Giêsu lần nào, nhưng ông lại được nghe nói rất nhiều về Ngài. Đặc biệt là ông được biết Ngài không những không kỳ thị giới thu thuế, mà còn chọn một trong những người đồng nghiệp với ông là Mátthêu làm đệ tử của Ngài. Ngài sẵn sàng bước qua luật lệ, để đến tận nhà những người thu thuế. Đến vì yêu. Đến để cứu độ.
- Khi Thầy Giêsu ngỏ lời sẽ đến nghỉ trọ ở nhà ông, ông mừng quá. Vì mừng quá, nên ông không để ý nghe tiếng nói xầm xì của quần chúng. Quần chúng bất bình với Thầy Giêsu, chỉ vì Ngài ngỏ ý đến nhà ông. Đang ái mộ Ngài như siêu sao, bỗng dưng đổi thái độ: “Nhà người tội lỗi, mà ông ta cũng vào nghỉ trọ!”. Tại sao quần chúng ghét ông, thì ông biết rồi. Ông làm nghề thu thuế, thì bị vạ tuyệt thông cách ly, bị coi như bọn phản quốc và phản đạo. Nhưng điều tôi muốn nói với ông, đó là Thầy Giêsu, vì thương mến ông, mà bị quần chúng phản đối. Đó là cái giá quá đắt, mà Ngài phải trả, khi Ngài bước chân vào nhà ông. Mừng cho ông một phần, thì tội nghiệp cho Ngài một trăm phần!
- Thầy Giêsu vào nhà ông, cánh cổng khép lại. Chẳng ai thèm dòm. Không ai thèm ngó. Ở trong đó có gì xảy ra, chúng tôi không thèm biết. Ai nấy lo đi dựng lều để ngủ.
Ngày hôm sau, tin tức bùng vỡ. Người nghèo kéo nhau đến nhà ông, nườm nượp như đi hội chợ. Người này xin tiền mua mùng mền. Người kia xin tiền mua chăn chiếu… Ai nấy ra về, cười tươi như hoa. Cả đời mới có một lần như thế. Chừng đó chúng tôi mới biết điều gì đã xảy ra trong bữa tiệc chiều hôm ấy.
Bữa tiệc đang vui; Chuyện đang như pháo rang, thì bỗng im phăng phắc. Mọi người trố mắt nhìn ông. Ông quỳ dưới chân Thầy Giêsu, khóc nấc lên.
– Thầy ơi, tôi nhục quá rồi. Cả cái dân tộc này nó coi tôi như con chó ghẻ. Cả bà con ruột thịt nó cũng coi tôi như người dưng nước lã… Cũng chỉ vì ba cái đồng tiền, mà tôi phải khổ nhục như thế này. Vậy mà tôi lại được Thầy chiếu cố đến thăm, ăn cơm và ngủ nghỉ trong nhà tôi. Hạnh phúc cho tôi biết chừng nào. Tôi phải cám ơn Thầy thế nào mới xứng đáng. Tôi không biết phải lấy gì mà đền ơn Thầy đây…
– Ông muốn cám ơn tôi hả? Ông muốn đền ơn tôi phải không? Tôi thấy không cần như thế. Chúng ta hiểu nhau và thương nhau là đủ rồi. Còn nếu ông muốn có một chút quà gì cho tôi, thì tôi nhờ ông chuyển cho bà con nghèo, cho người nghèo là cho tôi đấy.
– Vậy thì tôi xin cưa đôi gia tài, cho người nghèo một nửa…
Mặt Thầy Giêsu bừng sáng. Hai ánh mắt long lanh. Hai cánh tay dang thật rộng. Ông chạy đến cúi đầu vào ngực Ngài. Hai cánh tay Ngài khép lại…
- Thầy Giêsu đi rồi, tòa nhà êm ả của ông bỗng ồn ào như cái chợ. Kẻ ra người vào. Vào ra nườm nượp. Tin vui đồn đi nhanh như chớp. Sóng người nghèo đổ về càng ngày càng đông. Ông mệt đờ, nhưng nụ cười vẫn nở. Vợ ông vẫn cười, nhưng nụ cười cứ héo dần.
Chỉ một tuần sau, gia đình ông biến thành cái hỏa ngục. Người nghèo thì thưa dần. Người thân thì xuất hiện. Chú bác cô dì, anh chị em bên nội bên ngoại đua nhau mắng, đua nhau chửi.
Mồ hôi nước mắt, ky cóp suốt đời mới có được cái gia sản này. Vậy mà ông nỡ lấy một nửa chia cho bọn khố rách áo ôm. Chỉ có khùng mới làm như thế.
Tao vay một chỉ, nó cũng không cho. Thế mà nghe cái ông Giêsu nào đó, nó dám đổ ra một đống vàng để nuôi những bọn du côn, du thực. Khùng ơi là khùng!
Ruột rà đói khát, nó không cho ăn. Người dưng nước lã, thì nó cho ăn ngập mặt. Chỉ có người điên mới hứng khí vô lối như vậy.
Làm nghề thu thuế là cố đấm ăn xôi, chịu nhục để có tiền. Bây giờ thì đã bị đấm, mà xôi lại hẩm. Công cốc! Ngu ơi là ngu!
Ông Dakêu ơi!
Ông bị thân nhân chửi như tát nước vào mặt, tôi tưởng ông sẽ buồn lắm, hận lắm. Ai ngờ… ông lại cứ vui, cứ cười. Ông đổi đời 180o. Tại sao vậy? Thú thật với ông là hôm ấy, khi Thầy Giêsu ngỏ ý vào nghỉ trọ tại nhà ông, tôi không chống đối ra mặt, nhưng tôi buồn lắm. Lòng hâm mộ của tôi đối với Ngài tự động tụt xuống 50 phần trăm. Bây giờ thì tôi hiểu rồi. Tôi hiểu Ngài và tôi hiểu ông.
Ông là mẫu người hư hỏng. Ông bán rẻ cái danh dự của một tín đồ và của một công dân. Ông tự nguyện làm chó săn cho bọn đế quốc xâm lược để có tiền. Tiền nhiều như nước. Nước chảy như thác, cuốn trôi cả lương tâm con người. Nhưng trong cái “ác” mênh mông như sa mạc, vẫn ẩn núp một hạt giống “thiện”. Hạt giống ấy chưa xuất hiện, chỉ vì thiếu một trận mưa…
Thầy Giêsu đến với ông, bị bề trên kết án là phá luật, bị giới hâm mộ trừ đi 50 phần trăm thiện cảm. Đau xót quá chừng! Oan khiên vô cùng! Đó lại cái giá quá đắt, cái giá cao ngất trời. Nhưng Ngài vẫn sẵn sàng móc hầu bao. Nhờ vậy Ngài đã cứu được ông. Ngài coi ông như ngọc trai dưới đáy biển. Phải hụp lặn, phải ngộp thở để mò tìm.
Ông Dakêu thân mến.
Bây giờ tôi không còn nhìn ông bằng một nửa con mắt nữa. Tôi muốn ngắm nhìn ông, chiêm ngưỡng dung nhan của ông. Ông đã là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời của Thầy Giêsu. Kinh sư, Pharisêu, không ai đáng xách dép cho ông. Tôi cũng hiểu rằng bây giờ ông yêu Thầy Giêsu hơn hôm ấy hàng ngàn lần.
Ôi, Thầy Giêsu! Ôi, ông Dakêu!
Lm. Piô NGÔ PHÚC HẬU
cgvdt.vn