Người Quỷ Ám Ở Ghêraxa – Lm. Piô Ngô Phúc Hậu

print

Người Quỷ Ám Ở Ghêraxa

Một bầy heo chập chùng đang nhởn nhơ trên sườn đồi. Không la hét. Không cắn lộn. Con nào cũng lặng lẽ kiếm mồi. Ở chỗ này, con heo nọc ủi được một bụi sậy đang nhai nhóp nhép một chùm rễ trắng nhởn. Mặt vênh váo. Cặp mắt lơ láo. Nước nhãi nhễu một dây lòng thòng. Ở chỗ kia, con heo tơ vớ được một con ốc sên, đang nhai rạo rạo. Mặt cũng vênh váo. Cặp mắt lơ láo. Nước nhãi cũng nhễu một dây lòng thòng. Xa xa có một con heo nái nằm chình ình. Bầy heo con đang giành nhau mút chùn chụt. Dưới gốc cây vả, bọn chăn heo đang đánh bài ăn tiền. Nói chuyện tục tĩu. Cười hô hố. Vỗ đùi nhau bèn bẹt.

Bỗng có loạn…

Một rừng heo nhớn nhác, kêu eng éc. Kêu ôộc ôộc.

Một sư đoàn heo điên điên rùng rùng xô nhau chạy xuống sườn đồi. Heo con bị đạp nát nằm giãy giụa, thở khèng khẹc. Heo béo lăn lông lốc như khối đá tròn. Lăn mãi, lăn mãi, lăn chóng mặt, rồi rơi tòm xuống mặt hồ. Mặt hồ Galilê đang phẳng lặng như tờ, bỗng nổi sóng và sủi bọt. Hàng ngàn con heo phơi thây trên sườn đồi. Hàng ngàn con heo rơi tòm xuống nước. Mất tăm.

Bọn chăn heo hốt hoảng, la toáng lên, rồi bỏ chạy về làng. Cả làng Ghêraxa nổi loạn, ùn ùn kéo ra sườn đồi. Hàng ngàn người tràn ra bờ hồ, đứng lặng nhìn mặt nước. Mặt nước vô tư. Thất vọng!

Hàng ngàn người ấy lại thất thểu ra về. Trầm ư. Sợ đứng tim. Một nỗi sợ bao trùm; trùm lên mặt hồ bao la; trùm lên sườn đồi bát ngát; trùm lên ngôi làng Ghêraxa sầm uất.

Một ngày trôi qua. Một tuần trôi qua. Nỗi sợ lắng xuống. Tin tức loạn xạ được sàng lọc. Bình luận vô trách nhiệm được cân nhắc. Chừng đó khách thập phương tò mò được dân làng Ghêraxa kể lại rành rẽ như sau:

* Một cụ già khả kính thủng thỉnh vuốt chòm râu rậm rì, rồi lấy hai ngón tay mân mê sợi râu dài thoòng. Im lặng hồi lâu, ông nhỏ nhẹ kể:

Thằng Ghêraxa (tên này do khách thập phương đặt cho) có gia thất đàng hoàng. Vợ hiền. Con ngoan. Cả làng ai cũng thương. Bỗng nó đổ đốn: Cờ bạc, rượu chè, đĩ điếm, đánh vợ, chửi con. Bố mẹ khuyên, không được. Xóm giềng nói, không nghe. Tôi rầy nó, nó chửi tôi. Tôi già như thế này mà nó dám xưng hô mày tao với tôi. Tội nghiệp cho con vợ nó: hiền ơi là hiền. Khổ sở như thế, nhục nhã như vậy mà vẫn cúc cung tận tụy. Cơm vẫn ngon, canh vẫn ngọt. Vẫn vâng vâng, dạ dạ. Vẫn một điều “Em xin anh thương vợ con, đừng như thế nữa”. Vẫn một điều “Nếu anh muốn cưới vợ bé, thì em cũng chịu nữa, nhưng đừng chơi bời nhăng nhít với bọn đĩ điếm”. Nó phớt lờ.

Thế rồi cách nay đúng một tháng, quỷ nhập vào nó. Nó đuổi vợ con ra khỏi nhà, đập nồi niêu xoong chảo, xé xà rông, xé áo dài. Trần truồng tồng ngồng, ra đứng giữa đường, dạng tè he, không cho ai qua lại. Đàn bà, con gái bịt mặt chạy trốn. Đàn ông con trai nhào tới khống chế…

* Một người đàn ông lưng dài, vai rộng, mặt vuông chữ điền, vai u thịt bắp, vừa cười hề hề vừa kể chuyện.

Thằng Ghêraxa này vốn là bạn thân của tôi. Hiền khô. Yếu xìu. Nó không chịu nổi một quả đấm của tôi. Thế mà khi bị quỷ nhập, nó khỏe như voi đực. Tôi thử đá vào đùi nó. Đùi nó cứng như gỗ. Chân tôi muốn sụm luôn. Tôi thoi vào mặt nó một cú trăm cân. Mặt nó trơ như đá. Tay tôi rướm máu. Tôi ôm nó để tụi thanh niên trói nó lại. Trói bằng dây luộc to bằng ngón tay cái. Nó gồng lên. Dây đứt cái phực. Trói bằng xích sắt. Nó gồng lên. Dây xích đứt loảng xoảng. Cả làng phải thua nó, phải sợ nó. Cơ bắp của tôi như thế này mà phải thua nó. Đành tránh mặt. Tránh voi chẳng xấu mặt nào. Khi nó hét thì như sư tử rống. Nghe mà rụng rời chân tay. Nó ra nghĩa trang, chui vào hang mộ trống để ở. Chẳng ai dám dòm ngó. Thấy nó thì bỏ chạy. Một người bỏ chạy. Trăm người bỏ chạy. Khu nghĩa địa vắng hoe.

* Hai người đàn bà xồn xồn ngồi đấu láo với nhau.

Tao thấy tội nghiệp cho con vợ thằng Ghêraxa. Khổ ơi là khổ! Xấu hổ vô cùng tận. Chồng gì mà thổn thện như con vật. Người gì mà tồi tàn hơn con lợn.

– Nhưng bây giờ thì nó lại sướng như xưa. Hạnh phúc hơn ngày xưa. Chồng nó bây giờ còn đàng hoàng hơn ông thánh.

– Mày có biết do ai mà ra không?

– Biết đâu à.

– Tại sao mày ngu thế. Tất cả là do ông Giêsu. Người ta đồn ông ta là người của Ông Trời đấy. Người ta theo ông ta đông lắm. Bịnh cỡ nào mà rờ vào áo ông ta là khỏi liền.

– Ông ta ở đâu. Chúng mình đi coi đi.

– Ông ta về bên Caphácnaum rồi.

* Khi bọn chăn heo hốt hoảng chạy về báo tin cho chủ, các chủ heo giận tái mặt.

– Tụi bay làm gì mà để cho cả hai ngàn con heo lao xuống hồ? Heo mà biết tự vận sao?

– Tại quỷ nhập đàn heo. Quỷ giết heo.

– Quỷ nào mà ghét heo? Quỷ nào mà dám hại chúng tao? Chính tụi bay hại chúng tao. Tụi bay là quỷ, quỷ hơn cả quỷ. Tin chúng bay không nổi… Nhưng mà thằng kia. Tao thấy chỉ có mày là thật thà. Mày báo cáo cho chúng tao nghe coi.

– Con không thích đánh bài. Con ghét nói chuyện tục tĩu. Con ngồi chơi một mình ở dưới gốc cây chà là. Con thấy một chiếc thuyền buồm của người Do Thái ghé bến. Một người đàn ông bước lên bờ: cao to và uy nghi; hiền từ và dễ thương hết sức. Con đang nhìn ngắm ông ấy thì thằng quỷ ám ào ra, hai chân nhảy chồm chồm như vó ngựa phi. Nó quỳ mọp dưới chân ông ấy. Con nghe hai người đối đáp rõ ràng mới biết rằng người đàn ông vừa đáng kính vừa đáng mến ấy là ông Giêsu. Ông Giêsu vừa là người vừa là Con Ông Trời.

– Tao lệnh cho mày phải xuất khỏi người này.

– Lạy ông Giêsu, Con Thiên Chúa tối cao. Chuyện tôi can gì tới ông. Tôi xin ông đừng hãm hại tôi.

– Tên mày là gì?

– Đạo binh.

– Xuất ra ngay!

– Vâng. Nhưng xin ông đừng đày chúng tôi xuống âm ty. Xin ông cho chúng tôi nhập vào đàn heo.

– Đi ngay!

Ông Giêsu vừa nói xong, thì bầy heo nổi điên ào ào lao xuống hồ. Sợ hết hồn luôn.

Quỷ xuất ra, thằng quỷ ám hoàn hồn. Thấy mình trần truồng nó xấu hổ ngồi thụp xuống. Ông Giêsu cởi áo choàng trao cho nó. Nó quấn vội cái ào choàng, quỳ xuống ôm chân ông Giêsu. Hai người nói chuyện lí nhí với nhau, con nghe không rõ…

– Ông Giêsu cứu được thằng quỷ ám, nhưng lại phá hoại chúng ta. Tống cổ ông ấy đi.

– Đừng nói bậy. Coi chừng!

– Ông ta cứu được thằng quỷ ám, thì cũng cứu được chúng mình chứ.

– Để đó. Nhưng trước mắt là cứ phải mời ông ấy đi chỗ khác đã.

– Cái đó tùy các ông. Còn tôi thì vẫn thấy ông Giêsu là một vấn đề lớn. Động đến Con Ông Trời, thì phải coi chừng.

* Người quỷ ám trở về nhà, vừa đi vừa chạy. Tấm áo choàng phong phanh che kín chỗ này lại để hở chỗ kia. Kệ – sướng quá chừng! Vợ con trợn mắt nhìn – vẫn còn sợ – vẫn chưa tin chồng và cha mình đã được trừ quỷ. Người quỷ ám mỉm cười dang tay ôm vợ con vào lòng. Nước mắt ràn rụa. Vợ con òa khóc. Khóc như người chết sống lại. Cả thân tộc mừng. Cả làng ứa lệ. Niềm vui bùng vỡ. Tiệc tùng liên miên.

Một ngày trôi qua. Hai ngày trôi qua. Niềm vui hạ nhiệt. Hạnh phúc gia đình chìm vào nội tâm. Người được cứu thoát bây giờ lại hiền lành như những năm xưa. Nhưng dường như có vẻ trầm tư, giống như người tương tư. Bà vợ ôm vai chồng, thỏ thẻ như buổi yêu ban đầu.

– Anh ơi! Anh được ông Giêsu cứu sống, thì nay đừng chơi bời.

– Thầy Giêsu đã dạy anh rồi. Anh thề với em là từ nay anh không còn dám như thế nữa đâu.

– Nhưng tại sao em thấy anh vẫn có cái gì là lạ. Dường như anh vẫn chưa vừa lòng với vợ con.

– Không phải. Anh thương em và các con vô cùng. Anh muốn thương thật nhiều để đền bù… nhưng anh nhớ Thầy Giêsu quá! Anh thương Người quá! Anh muốn đi theo Người, mà Người… không cho. Người bắt anh về với em, về với các con để kể cho em và các con những hồng ân Người đã ban cho anh. Em có thương Người không?

– Thương. Anh thương Người, thì em phải thương Người.

Người đàn bà khóc hụ lên. Nước mắt ràn rụa làm ướt đẫm vai chồng. Họ yêu Đức Giêsu quá chừng. Họ yêu nhau như ngàn tình yêu vợ chồng cộng lại. Tình yêu này xoắn lấy tình yêu kia và bốc lên như triều dâng.

Thằng cu tí, con bé tí ti chạy lại ôm lấy cha, ôm lấy mẹ và nói nhệu nhạo theo dòng lệ tuôn trào.

– Tại sao cha mẹ khóc? Mẹ lại giận cha hả?

– Không phải. Mẹ khóc vì mẹ thấy cha thương mẹ hơn xưa ngàn ngàn lần.

– Chưa đúng đâu. Mẹ khóc vì thương cha. Mẹ còn khóc vì thương Thầy Giêsu nữa kia.

– Thầy Giêsu là ai vậy?

– Là người cứu cha thoát khỏi bầy quỷ. Bầy quỷ nhập vào bầy heo theo nhau nhào xuống hồ đó. Thế chúng con có thương Thầy Giêsu không?

-Thương. Cha mẹ thương Thầy Giêsu bao nhiêu?


– Thương vô cùng.


– Chúng con cũng thương Thầy Giêsu vô cùng.


Cả nhà ôm nhau. Lại khóc hù hụ. Vừa khóc vừa cười.

Lm. Piô Ngô Phúc Hậu

cgvdt.vn