Chiếc Đũa Bếp Của Ba

print

Chiếc Đũa Bếp Của Ba

Chiều nay cơn mưa giông chợt đến bao trùm cả bầu trời với màu đen xám xịt, nhìn ra ô cửa sổ, tôi thấy từng cơn mưa ào ạt rơi xuống. Hạt mưa theo từng cơn gió mạnh tạt vào hiên nhà, cánh cửa bị va mạnh đập vào làm rung rinh cái tủ chén sát vách,  ống đũa rơi xuống đất, những chiếc đũa rơi đầy sàn bếp. Tôi vội lượm lên, trong đó có chiếc đũa bếp bằng tre ngày nào của ba tôi làm vẫn còn lại, nhìn chiếc đũa bếp, tôi nhớ về ba tôi.

Ngày xưa nhà tôi có vườn rộng, ba tôi trồng rất nhiều tre, tre là nguồn vật liệu chủ yếu trong nhà tôi, từ làm cột, làm giường ngủ, tủ, bàn ghế…làm cầu. Đặc biệt là làm rổ, thúng, xề…và làm đũa sử dụng, ba tôi chuyên làm mấy cái này. Ba làm nhiều loại, nhiều kích cỡ. Lúc đó khoảng một tuần là mẹ tôi đem ra chợ bán một lần. Ngày xưa, rổ, xề…bằng tre rất thông dụng, nhà nào cũng cần dùng để đựng đồ.

Khi cưa tre đan rổ, ba tôi thường để dành những lóng tre thẳng, suôn để vót đũa bếp, đã ăn để tặng bà con hàng xóm, hoặc để nhà sử dụng. Ba tôi vót những đôi đũa thẳng băng, bóng loáng trông rất đẹp. Ngày ấy chị em chúng tôi mỗi đứa đều có một đôi đũa ngắn, nhỏ rất xinh. Ba tôi vót cho mỗi đứa để tập dùng đũa. Rãnh rãnh thì ba tôi vót cho chị em chúng tôi chơi nhà chòi.

Thời đó ở quê nhà nào cũng có đôi đũa bếp trong nhà bếp, đũa bếp rất hữu dụng cho những bà nội trợ.  Mẹ tôi dùng một chiếc để xới cơm cho chín, và cũng dùng một đôi để bới cơm ra chén.  Mỗi  khi bới cơm, mẹ tôi dùng đũa bếp để cạy dề cơm cháy dưới đáy nồi lên, vì nhà tôi ai cũng thích ăn cơm cháy, nhất là chị em tôi. Cơm cháy được nấu bằng củi, nó giòn và ngon lắm, nhai một lúc nó béo béo. Chị em chúng tôi rất thích ăn cơm cháy.

Đũa bếp cũng được mẹ tôi dùng để xào rau, cải….Vì vậy mà trong ống đũa lúc nào cũng có đôi đũa bếp. Ba tôi vót nhiều kích cỡ đũa bếp cho mẹ tôi, và mấy chị tôi dễ sử dụng, có cái to, cái vừa, cái nhỏ. Đôi đũa hơi cũ là có đũa mới thay rồi, lúc nào ba tôi cũng vót để sẵn nhiều đôi trong tủ.

Ngày ấy,  tôi cũng được ba vót cho một đôi đũa bếp nhỏ để chơi nhà chòi, lần nào chơi trò nấu ăn tôi cũng đem ra chơi, thích lắm.

Chiếc đũa bếp còn lại tuy đã cũ rồi nhưng chúng tôi vẫn giữ lại, vì ba tôi không còn để vót cái mới cho chúng tôi nữa. Tuy giờ đây đũa bếp không còn được sử dụng như ngày xưa nữa, nhưng chúng tôi vẫn giữ lại như một kỷ niệm vể ba tôi.

Ba tôi mất cũng mấy năm rồi, nhưng tôi chưa bao giờ được nhìn thấy ba tôi dù chỉ trong giấc mơ. Tôi ao ước được gặp lại ba tôi một lần trong giấc ngủ, tôi ao ước được nhìn lại gương mặt của ba tôi ngày ấy. 

Nhìn chiếc đũa bếp, bao nhiêu kỷ niệm ngày ấy ùa về trong ký ức của tôi, ngày mà gia đình quay quần bên mâm cơm đạm bạc mà tràn đầy niềm vui.

Nhìn ra ngoài mưa vẫn nặng hạt, lòng tôi nhớ về ba tha thiết, tôi thầm cầu nguyện cho ba tôi, xin Chúa đón nhận ba tôi về với Ngài. Cám ơn ba đã cho con nhiều kỷ niệm, đã nuôi con khôn lớn bằng những ngón tay chai sạn, đầy sẹo vì những vết cắt của nan tre.

Chiếc đũa bếp của ba vẫn còn đó, và trong ký ức của tôi bây giờ và mãi về sau này.

Mây Trắng