Kẻ Chăn Chiên
Người chăn chiên gọi được là mục tử ?!!!
.……….
Đời mục tử, ai nghĩ là vô phúc ?
vẻ tầm thường, lam lũ với đàn chiên
người thấm đẫm mùi chiên lẫn mùi thiền
ngày đơn lẻ tẩm mình: nắng, gió, bụi.
Ai dám nghĩ mục tử đời đen đủi ?
ít tiền, cháy phúc, chẳng mấy gặp hên ?,
chí thú với đàn chiên trên thảo nguyên,
hít thở hương đồng tỏa lan thơm ngát.
Đời vô thường luôn gây bao kinh ngạc !
sống tình mà không dính bén sa đà:
đi đâu không tìm đến chốn kiêu sa,
xây hạnh phúc vào cuộc đời vinh sáng !
Nơi mới đến, chẳng mong gì xán lạn
lạ cảnh, lạ người, xa lạ địa bàn…
làm ngỡ ngàng kẻ chăn giữ lang thang,
quạnh quẽ trong màn đêm buông phiền muộn !
Ai thương tình dòng thác cao đổ xuống ?
nơi đây, mai kia, ngày tới, xa lìa…
không nuối tiếc, đổi dời để sẻ chia
là căn tính cuộc tình người mục tử .
Người mục tử có lời nguyền tuân giữ:
bất cầu danh, bất cầu lợi, an nhàn !…
nghiệp chăn giữ cố thực thi vẹn toàn
vui mừng đàn chiên sinh sôi, sống khỏe.
Hạnh phúc không giống chiếc bánh vẽ :
dụ người, lừa cảm giác, gạt mộng thường.
không tìm nơi sang giàu để tựa nương,
sống tiết độ làm rạng ngời lý tưởng …
Tương lai đến…hi vọng được phần thưởng ?
đường đua dài nhọc mệt, gắng…thành công…
cứ thế, cố lên dù đời long đong !!!
vững tâm đến đích…phúc vinh ân thưởng…
Lm. Hải Uyên,
Nhà hưu LM GPCT, tháng 07.22.