Lá thư ngỏ gửi Satan – Lm. Piô Ngô Phúc Hậu

print

Lá thư ngỏ gửi Satan

Satan không thân mến!

Hôm nay, lần đầu tiên ta ngồi nói chuyện với ngươi cũng có thể đây là lần cuối cùng. Vì thế, dù không ưa ngươi, ta cũng muốn trình bày nỗi lòng của ta. Mong rằng ngươi ngồi im lặng và lắng nghe.

Đọc Thánh kinh, ta hiểu sai về ngươi, trong suốt thời gian dài đằng đẵng hơn một nửa thế kỷ. Khi đọc đoạn nói về Thầy ta lên núi, ăn chay và cầu nguyện 40 ngày, ta vẫn nghĩ rằng ngươi cám dỗ Thầy ta và Thầy ta đã thắng ngươi một cách dòn dã. Ta còn suy ra rằng ngươi cám dỗ Thầy ta về ba đề mục xấu xa, đó là Danh, Lợi, Thú.

Bây giờ ta mới thấy rằng ngươi không hề cám dỗ Thầy ta. Ngươi chỉ điều nghiên về lý lịch của Thầy ta mà thôi. Điều nghiên và cám dỗ là hai đề tài khác hẳn nhau.

Số là hôm ấy Thầy ta lên núi, dựng lều, ăn chay và cầu nguyện. Ngươi tò mò theo dõi suốt 40 ngày. Điều làm ngươi thắc mắc không phải là việc Thầy ta nhịn ăn lâu như thế. Bởi lẽ ông Môsê cũng đã từng ăn chay 40 ngày, trước khi lên núi Sinai lãnh 10 điều răn. Sứ ngôn Êlia cũng nhịn ăn 40 ngày trước khi lên núi Hôrép. Phật Thích Ca cũng tuyệt thực 40 ngày trước khi đi truyền đạo. Điều làm cho ngươi thắc mắc, cân nhắc nhiều nhất, đó là cách thức cầu nguyện của Thầy ta. Khi cầu nguyện mắt của Người như dán vào bầu trời, như xuyên thủng không gian vô tận, như thấy nhãn tiền một Đấng Vô Hình. Khi cầu nguyện thân xác của Thầy ta lung linh, bay bay như không có trọng lượng, như không còn là xác phàm…

Bỗng dưng ngươi nảy ra ý nghĩ: “Có lẽ ông này là Đấng Cứu Thế”. Ngươi thót dạ nhớ lại chuyện ngày xửa ngày xưa. Giavê ném vào mặt ngươi lời tiên tri như sau: “Vì mi xúi giục người đàn bà lỗi giới, thì sau này dòng dõi người đàn bà sẽ đạp nát đầu ngươi”.

Thế là ngươi hốt hoảng bắt tay vào việc ngay. Ngươi quyết tâm xác định Thầy của ta là người phàm hay là Đấng Cứu Thế. Nếu là người phàm thì thôi. Nếu là Đấng Cứu Thế, thì phải chuẩn bị đỡ đòn, phải chuẩn bị trả thù đúng như lời Giavê phán: “Còn ngươi thì rình để cắn gót chân Người”.

Kế hoạch điều nghiên của ngươi được thực hiện theo phương thức “Thua keo này, bày keo khác”.

Trước hết, ngươi thấy Thầy ta cảm thấy đói, nên lân la dụ khị: “Ông ơi, nếu ông là Con Thiên Chúa, thì ông hóa phép cho cục đá này thành bánh mà ăn”. Thầy ta đánh trống lảng sang chuyện khác. Người dạy loài người chúng ta một bài học quý giá:

“Người ta không chỉ sống bằng cơm bánh Mà còn phải sống bằng Lời của Chúa nữa

Thua keo một, ngươi bày keo hai. Ngươi thử xem có phải Thầy ta là người phàm không. Nếu là người phàm thì hiển nhiên không phải là Đấng Cứu Thế. Ngươi quảng cáo sự giàu sang của thế giới. Ngươi nhận vờ là của ngươi, rồi ve vãn Thầy ta: “Mọi sự giàu sang của trái đất là của tôi hết đấy. Ông mà quỳ lạy tôi một cái là tôi tặng ông tất tật”.

Thầy ta lờ đi, coi phú quý giàu sang như rơm như rác. Người gằn giọng nói một câu ngắn tủn tưởng như vô tư, nhưng là tát vào mặt ngươi:

“Chỉ được thờ một mình Thiên Chúa mà thôi”

Ngươi vẫn chưa kết luận được Thầy ta là người phàm. Thua hai keo, ngươi chơi keo chót. Ngươi rủ Thầy ta lên nóc đền thờ. Từ đấy nhìn xuống, người yếu vía phải đứng tim. Ngươi xum xoe, ngươi dụ khị Thầy ta: “Nếu ông là Con Thiên Chúa, thì cứ nhảy một cái là xong, khỏi mỏi chân bò bậc thang. Thiên thần sẽ đỡ ông, không để ông giập gãy đâu”.

Thầy ta không ừ, cũng không hử, không thuận theo cũng không chống đối. Người đóng vai thầy giáo dạy học trò:

“Không được thử thách Thiên Chúa”

Ba lần thử mà vẫn không phân biệt vàng – thau. Ngươi lủi thủi rút lui và chờ thời. Ngươi chờ thời. Ta vẫn theo dõi ngươi…

Hôm ấy tại nguyện đường Caphácnaum, ngươi bô bô tuyên bố thành công: “Bây giờ tôi biết ông là ai rồi. Ông là Đấng Thánh của Thiên Chúa”.

Xatan không yêu dấu ơi!

Ngươi vừa mở miệng tuyên bố “Bây giờ tôi biết ông là ai rồi”, thì trí khôn ta bừng sáng. Ta thú thật với ngươi là hơn năm mươi năm qua ta cứ định nghĩa ngươi là một hữu thể vô hình thông minh sáng láng như Thiên thần, vì quá khứ, ngươi đã là Thiên thần. Bây giờ ta mới khám phá, ta mới thấy ngươi ngu ơi là ngu. Suốt thời gian hơn một nửa thế kỷ, ta sợ ngươi quá thể, ta nể ngươi quá chừng. Bây giờ thì… đừng hòng.

  1. NGƯƠI NGU QUÁ CHỪNG!

Thầy ta là Đấng Cứu Thế. Đó là sự kiện rõ như ban ngày.

– Khi sứ thần truyền tin cho Mẹ ta thụ thai Thầy ta thì nói rõ: “Cô sẽ thụ thai một bé trai, đặt tên là Giêsu. Người sẽ ngồi trên ngai vua Đavít tổ phụ của Người”. “Con vua Đavít” là Đấng Cứu Thế đấy. Ngươi có hiểu không?

– Sau khi được mang thai Đấng Cứu Thế, Mẹ ta vào miền Nam thăm dì Êlisabét của ta. Suốt ba tháng trời hai chị em tâm sự với nhau toàn là về lịch sử cứu độ. Thế mà ngươi mù không thấy, không theo dõi.

– Khi Mẹ ta hạ sinh Thầy ta tại hang đá ở Bêlem, thì sứ thần báo tin cho mục đồng rõ ràng rằng: “Đấng Cứu Thế đã sinh ra trong thành của vua Đavít”. Rõ như thế mà ngươi điếc không nghe. Ấy là ta chưa nói đến chuyện bọn mục đồng về làng loan tin này, thì cả làng xôn xao, cả làng bùng vỡ niềm vui. Ngươi vẫn điếc không nghe.

– Ông già Simêon bồng ẵm Hài Nhi trong đền thờ Giêrusalem và tôn vinh Người là “Ánh sáng của muôn dân”. Ánh sáng của muôn dân là Đấng Cứu Thế đấy. Ngươi vẫn không biết.

Rõ như thế rồi, mà ba mươi năm sau ngươi mới đặt vấn đề, mới nghi ngờ, mới điều nghiên và tạm bỏ cuộc để chờ thời cơ. Eo ơi! Eo ơi!

  1. NGƯƠI GIAN DỐI QUÁ CHỪNG!

Bây giờ ta hỏi ngươi:


– Ai lừa gạt Eva, để Eva lỗi giới?

– Làm Eva lỗi giới có phải là phá công trình sáng tạo của Chúa không?

– Sứ mạng của Đấng Cứu Thế là đạp nát đầu ngươi, để đưa loài người trở về làm con Chúa. Như vậy là Người làm đúng hay sai.

Tội của ngươi rõ ràng như thế và số phận của ngươi phải là như vậy. Thế mà ngươi kêu oan, vu khống cho Thầy ta là đàn áp là tiêu diệt ngươi một cách bất công: “Bớ ông Giêsu, tôi có làm gì ông đâu mà ông đến tiêu diệt chúng tôi?”. Ngươi là thằng vừa đánh trống, vừa ăn cướp; vừa đốt nhà vừa la làng. Thầy ta đã công khai tuyên bố: “Có thì nói có; không thì nói không. Nếu thêm bớt điều gì, thì bởi ma quỷ mà ra”.

  1. NGƯƠI LÀ MỘT THẰNG ĐỂU

Ngươi tuyên bố Thầy ta là “Đấng Thánh của Thiên Chúa”. Đúng quá! Đẹp quá! Đó là loan báo Tin Mừng. Cả đời ta, ta chỉ mong nói được bấy nhiêu cho cả thế giới cùng nghe. Nghe ngươi tuyên dương Thầy ta như thế, ta mừng quá. Ta muốn ôm lấy ngươi và gọi ngươi là bạn thừa sai. Ai ngờ… Thầy ta nạt ngươi: “Câm đi”. Bảo “Câm đi” là cấm loan báo Tin Mừng, là cấm truyền giáo. Tại sao vậy? Tại ngươi “Truyền giáo đểu”.

Thầy ta là Đấng Cứu Thế, là Con Thiên Chúa. Nhưng Người vẫn khéo léo giấu giếm tước hiệu ấy. Người chỉ nhận mình là “Con người”, một từ có hai nghĩa. Vừa là người phàm, vừa là Đấng Cứu Thế (theo sách Đanien). Suốt ba năm truyền đạo Thầy ta chỉ nhận tước hiệu “Đấng Cứu Thế” một lần. Đó là khi Người nói với người phụ nữ xứ Samari. “Đấng Cứu Thế là người đang nói với chị đây”. Ở Samari mà xưng mình là “Đấng Cứu Thế” thì vô hại, không bị kết án là phạm thượng. Nhưng trước tòa án Caipha thì Người tuyên bố: “Đúng như ông nói: Tôi là Con Thiên Chúa”. Sau lời tuyên bố ấy là án tử hình. Đó là thời giờ Chúa Cha đã ấn định.

Thầy ta muốn giữ bí mật, thì ngươi lại “bật mí”. Như vậy là ngươi phá đám. Tôn vinh người, để giết người là tôn vinh đểu. Đểu là bản chất của ngươi.

Đây là lời cuối cùng ta nói với Ngươi: “Ngươi thua ta về mọi phương diện, từ thiện đến ác”.

Nếu thi phạm tội, thì ta sẽ thắng ngươi 4-2. Ta chỉ thua ngươi hai tội là kiêu ngạo và gian dối. Còn tứ đổ tường là cờ bạc, rượu chè, đĩ điếm và ma túy, thì ngươi phải thua ta. Ta chưa “ấy” đã thấy ngươi giơ tay đầu hàng rồi. Ngươi có xác thịt đâu mà làm những chuyện ấy.

Còn nếu thi về ba nhân đức Tin, Cậy, Mến, thì ngươi phải thua ta ngàn trùng. Ta chỉ cần lấy một điểm thôi, thì cũng hơn ngươi vô cùng lần rồi. Một đối với âm không (1/-0).

Lm. Piô Ngô Phúc Hậu

cgvdt.vn