Dọn Sẵn Con Đường Cho Đức Chúa

CHÚA NHẬT II MÙA VỌNG NĂM 2019

Dọn Sẵn Con Đường Cho Đức Chúa

Lm. Giuse Nguyễn

Phát triển giao thông là nhu cầu thiết yếu của bất kỳ quốc gia nào trên thế giới. Vì vậy nhà nước sẵn sàng bỏ ra những số tiền lớn để làm sân bay, làm đường cao tốc, chỉnh sửa lại những tuyến đường đã hư hỏng, xuống cấp…

Đối với người Công giáo, Mùa Vọng cũng là thời gian để “làm đường và sửa đường”. Điều đó làm cho ý nghĩa của Mùa Vọng mang tính tích cực hơn vì không chỉ là sự chờ đợi, mà còn phải chờ đợi trong hành động cụ thể. Hành động cụ thể đó được tiên tri Isaia loan báo trong Cựu ước, và Matthêu nhắc lại trong trang Tin Mừng hôm nay: “Hãy dọn sẵn con đường cho Đức Chúa, sửa lối cho thẳng để Người đi” (Mt 3, 3)

Có thể nói Gioan Tẩy Giả là “bộ trưởng bộ giao thông vận tải Nước Trời”. Ông làm việc không vì lương bổng hay chức quyền, mà vì đó là sứ mạng. Vì vậy ông đã làm với tất cả tâm huyết, nhiệt huyết. Điều đó được thể hiện bằng một đời sống đơn sơ, đạm bạc: sống trong hoang địa, “mặc áo lông lạc đà, thắt lưng bằng dây da, lấy châu chấu và mật ong rừng làm thức ăn” (Mt 3,4) ; khác hẳn với những cán bộ của những quốc gia trần thế. Ông làm việc một cách mạn dạn, dứt khoát, quyết liệt. Sứ điệp chính yếu của ông là: “Anh em hãy sám hối, vì Nước Trời đã gần đến” (Mt 3, 2). Ông sẵn sàng la rầy, quở trách nặng lời những cán bộ khác, cụ thể là nhóm Pharisêu và Xa đốc: “Nòi rắn độc kia, ai đã chỉ cho các anh cách trốn cơn thịnh nộ của Thiên Chúa sắp giáng suống vậy?” (Mt 3, 7b). Dân chúng thì tùy mỗi thành phần mà ông chỉ cho cách phải “làm đường” như thế nào: từ đám đông, người thu thuế, binh lính, cho đến cả những cô gái điếm nữa… Kể cả vua Hêrôđê làm tầm bậy, ông cũng sẵn sàng vạch mặt: “Còn tiểu vương Hêrôđê thì bị ông Gioan khiển trách vì đã lấy bà Hêrôđia là vợ của anh mình, và vì tất cả các tội ác mà tiểu vương đã phạm” (Lc 3, 19).

Một cán bộ như Gioan đáng để mỗi người chúng ta nể phục, kính trọng, học tập về đời sống cũng như sứ điệp của ông. Ông “dành cả tuổi thanh xuân” chỉ để dọn đường. Con đường này không đơn giản là đường đi, mà chính là đường về quê trời. Con đường này không chỉ để Chúa đến, mà còn để đến với Chúa.

Cuộc sống và sứ điệp của Gioan cho ta thấy được “Đấng đến sau” quan trọng đến mức nào, và đó chính là lý do tại sao ông sẵn sàng hy sinh tất cả, kể cả mạng sống mình để thi hành sứ mạng. Vì: “Hài nhi hỡi con sẽ mang tước hiệu là ngôn sứ của Đấng Tối Cao, con sẽ đi trước Chúa, mở lối cho Người, bảo cho dân Chúa biết Người sẽ cứu độ là tha cho họ hết mọi tội khiên”.

Khi đón một nguyên thủ quốc gia, hay một quan chức, hoặc một nhân vật quan trọng nào đó thì chính quyền phải làm cho con đường đón vị khách đó được tốt về mọi mặt, kể cả an ninh, và chắc chắn một điều là không được có những gì cản trở trên con đường lưu thông đó, nếu có phải dọn dẹp ngay. Con đường từ trần gian lên thiên đàng còn phải chuẩn bị công phu hơn. Vì thế Mùa Vọng là thời gian để ta “dọn sẵn con đường cho Đức Chúa”, là thời khắc để ta “sửa lại mọi sự trong ngoài” nhờ lửa Thánh Thần Chúa. Nói một cách ngắn gọn là để ta sám hối.

Sám hối là thành thật nhìn nhận những điều sai trái. Có một bản xét mình của Linh mục Thái Nguyên mà tôi rất thích, nó dường như tóm kết tất cả mọi hành động sai lầm của chúng ta, xin được giới thiệu như một gợi ý xét mình giúp chúng ta sám hối

Trong bản xét mình này, tác giả đưa ra những sai lầm của con dựa trên 3 nền tảng căn bản là đời sống nhân bản, tâm linh và trí thức. Trong tuần thứ 2 mùa vọng này, chúng ta hãy xét mình về đời sống nhân bản của chúng ta:

Quá chú trọng đến bản thân mình mà ít quan tâm đến tha nhân.

Coi trọng việc riêng mà coi nhẹ việc chung.

Chỉ làm những điều mình muốn làm mà không làm những điều mình phải làm.

Đòi hỏi người khác mà không hề đòi hỏi mình.

Góp phần xây dựng thì ít mà chê bai phê phán thì nhiều.

Ham quyền hành chức vụ mà không khiêm tốn phục vụ.

Phục vụ theo ý mình mà không theo nhu cầu của người khác.

Ưa chuộng và quí mến người này nhưng ghét bỏ và khinh thường người kia.

Cởi mở và vui vẻ với người này nhưng đóng kín và lạnh lùng với người khác.

Đặt nặng công việc mà coi nhẹ con người. (xem con người làm phương tiện).

Đặt nặng hiệu năng mà coi thường tính cách và ý hướng. (Bệnh thành tích).

Đòi hỏi có tự do mà không có khả năng sống tự chủ.

Khôn nhưng không ngoan, thẳng nhưng không khéo.

Phán đoán bên ngoài mà không tìm hiểu bên trong. (Nông cạn, hình thức)

Đánh giá mình và người khác dựa vào công việc, mà không dựa vào phẩm cách.

Biết lỗi mà không nhận lỗi; nhận lỗi mà không sửa lỗi. (Cố chấp)

Làm theo những gì mình nghĩ, mà không nghĩ về những gì mình làm.

Nhiệt thành mà thiếu khôn ngoan. (Chủ quan, nhẹ dạ).

Ham nghe người khác tâng bốc mà không muốn nghe sự thật. (tự lừa dối mình).

Muốn mọi người phải giúp mình nhưng mình chẳng giúp ai. (ích kỷ).

Chúng ta hãy nhìn lại xem, nếu thấy mình bị đánh động điều gì trong những lối sống đó thì hãy lo sửa đổi.

Mùa Vọng còn là thời gian của trang hoàng để mừng Chúa Giáng Sinh. Vì vậy ngoài việc làm đường cho bảo đảm, chúng ta còn phải làm đường cho đẹp. Sau khi đã sám hối, chúng ta còn phải sinh hoa quả để chứng tỏ lòng sám hối đó. Nghĩa là hãy làm những hành động cụ thể.

Con đường của Kitô hữu đẹp nhất khi trổ sinh những bông hoa bác ái yêu thương. Con đường đó sẵn sàng đón tiếp và vui vẻ khi mọi người tìm đến để họ cảm thấy mình như một vị thượng khách. Thế cho nên Giáo hội khuyến khích trong Mùa Vọng này những việc làm sẻ chia yêu thương.

Xin Chúa qua lời bầu cử của Mẹ Maria cho mỗi người, mỗi cộng đoàn biết vui mừng, phấn khởi, hăng say để dọn đường cho đến bằng việc sám hối để sửa những điều sai và trổ sinh hoa trái yêu thương trong đời sống hằng ngày. Xin Chúa cho mỗi người biết góp phần vào việc loan báo Tin Mừng trên chính con đường mình đang bảo trì, nâng cấp bằng nhiều cách thức khác nhau để con đường đến với Chúa sẽ có nhiều người đi chung.

 

 

print