Lá thư ngỏ gửi thân nhân của Đức Giêsu

print

Lá thư ngỏ gửi thân nhân của Đức Giêsu

 

Truyện ngắn

Kính thưa quý vị.

Tôi là môn đệ của Thầy Giêsu. Thầy của tôi là em. Là cháu của quý vị. Tôi không hề biết quý vị, vì giữa chúng ta có một khoảng cách xa ngàn trùng, xa vời vợi. Xa ngàn trùng về không gian. Xa vời vợi về thời gian. Nhưng trên dòng lịch sử, tôi vẫn thấy vài dấu vết quý vị để lại. Dấu vết nhỏ lắm và mờ lắm. Nhưng vì tôi có quan hệ dây mơ rễ má với quý vị nên tôi phải kiên trì nghiên cứu và nghiền ngẫm, để có cơ sở mà thân thưa với quý vị.

 

  1. Máccô kể chuyện

Máccô kể rằng: Sau một chuyến công tác mệt nhọc, Thầy tôi về Caphácnaum để thư giãn. Được tin Thầy tôi về, bà con bảo nhau tuôn đến. Thế là cả Thầy lẫn trò mệt đứ đừ, vì không còn thời giờ ăn uống và nghỉ ngơi. Nghe tin ấy, quý vị cho người đi bắt Thầy tôi, lôi cổ về. Quý vị bảo rằng: “Nó mất trí rồi”.

Chuyện kể của Máccô vắn tắt quá, có đầu mà không có đuôi. Chính vì vậy để làm sáng tỏ vấn đề, tôi xin hỏi quý vị hai câu:

Một: Em, cháu của quý vị được quần chúng quý mến và hâm mộ như một siêu sao, lẽ ra quý vị phải lấy làm hãnh diện lắm mới phải; thế mà lại bảo là “Nó mất trí”.

Hai: Quý vị có cho người đi bắt Thầy tôi, lôi cổ về không? Nếu có thì những người nào đi bắt; bắt ở đâu và có bắt được không?

Tôi hỏi thế, nhưng quý vị có mặt ở đây đâu mà trả lời. Tôi đành phải nghiên cứu, nghiền ngẫm và tự trả lời.

Luật, Tiên tri và Thánh vịnh là luật đạo, là luật đời, là văn hóa của dân tộc Do Thái. Đó là những tác phẩm mà tôi đọc hằng ngày. Vì thế, tôi chỉ đọc những tác phẩm ấy mà thôi thì cũng đủ để hiểu tâm tư của quý vị, ít nhất là 50%. Phần còn lại là những suy nghĩ về tâm lý thường tình mà tôi gọi là nhân tình thế thái.

Tôi hiểu và thông cảm với quý vị nhiều lắm. Quý vị có hãnh diện vì em cháu của quý vị được quần chúng khắp nơi tôn sùng như một vị sứ ngôn. Nhưng quý vị cũng phải chịu khổ vì Thầy tôi nhiều quá. Các ông Pharisêu, các ông kinh sư ở bất cứ hội đường nào cũng coi Thầy tôi như một tên phá đạo. Tiếng đồn “phá đạo” của Thầy tôi từ khắp nơi dội về Nadarét làm quý vị đau đầu quá. Ấy là chưa kể các ông kinh sư ở Nadarét mắng xéo Thầy tôi hằng tuần trên giảng đài vào các ngày Sabát. Cứ mỗi lần như thế, quý vị phải gục đầu xuống mà chịu trận. Tội nghiệp!

Tôi đoán chừng có một lần nào đó ông trưởng hội đường Nadarét gặp riêng ông trưởng tộc của quý vị. Hai bên có trao đổi về vấn đề của Thầy tôi.

– Bác Hai ơi ! Thằng cháu của bác nó coi luật Môsê không ra gì. Ngày Sabát mà nó trị bệnh tưới hạt sen. Nó dám bỏ hết luật thanh – uế của Môsê. Môsê bảo là uế, nó bảo là sạch. Môsê cho phép ly dị, nó bảo là từ muôn thuở không có như thế … Tại sao bác không dạy nó ?

– Thưa Thầy, dòng tộc nhà tôi chưa có ai phá đạo đâu. Thầy đừng nói thế, tội nghiệp cho chúng tôi. Còn thằng cháu này của tôi, nó mất trí đấy, chứ nó không phá đạo đâu. Để chúng tôi cho người đi lôi cổ nó về.

Đó là cách chạy tội hay nhất. Nhưng tôi vẫn tự hỏi: quý vị nói khéo như thế hay là nghĩ thật như thế ?

uMáccô kể tiếp: Hôm ấy Thầy tôi đang giảng, thì có người đến nói nhỏ bên tai: “Mẹ Thầy và anh em Thầy muốn gặp Thầy”.

Thưa quý vị, phải chăng đó là những người mà quý vị sai đi, để lôi cổ Thầy tôi về ? Nếu đúng như thế, thì quý vị sai lầm hoàn toàn. Những người này sẽ về với hai bàn tay trắng và sẽ trả lời cho quý vị rằng: “Không ai giảng được tuyệt vời như thế. Ai bảo chú ấy mất trí, thì người ấy mới là người mất trí. Từ nay đừng ai sai chúng tôi đi làm việc này nữa. Chúng tôi không muốn làm người mất trí đâu…”

Kính thưa quý vị. Tôi rất thông cảm và tội nghiệp quý vị. Nhưng tôi không thể kính nể quý vị được. Quý vị chỉ đủ khôn khéo để bảo vệ danh dự của dòng tộc, chứ không đủ can đảm để bênh vực chân lý.

Lẽ ra quý vị phải trả lời cho ông trưởng hội đường Nadarét rằng: “Đừng kết án ai sau lưng người ấy. Đó là Luật. Muốn kết án cháu chúng tôi, em chúng tôi, thì cứ việc đối chất với nó”. Tiếc quá, quý vị đã không dám nói đúng như Luật dạy.

 

  1. Gioan kể chuyện

Hôm ấy, gần tới lễ Lều, quý vị nói với Thầy tôi rằng:

– Anh nên bỏ Galilê mà lên Giuđê, vì không ai muốn nổi danh mà cứ hoạt động âm thầm. Anh hãy tỏ mình ra cho thiên hạ biết.

– Thời của tôi chưa đến.

Sau đó Gioan nói thêm một câu làm tôi bất bình với quý vị: “Anh em của Người chỉ nói vậy thôi, chứ họ không tin vào Người đâu”.

Thầy tôi đã thực hiện biết bao phép lạ trên con người và trên cả thiên nhiên nữa. Vậy tại sao quý vị không tin ? Tôi suy nghĩ mãi và tôi thấy có hai lý do khiến quý vị không tin vào Thầy tôi, không nhận Ngài là Đấng Cứu Thế.

uMột: Đấng Cứu Thế của quý vị là người phải làm vua và nâng nước Do Thái lên hàng bá quyền. Nước Do Thái của quý vị sẽ bá chủ thế giới. Các nước của chúng tôi chỉ là những nước chư hầu của quý vị, hằng năm cứ chất vàng bạc châu báu lên lưng những con lạc đà khổng lồ rồi trập trùng đổ về Giêrusalem của quý vị mà quỳ xuống, mà kính dâng ông vua của quý vị.

Thế mà Thầy của tôi không thèm làm vua kiểu đó. Ngài đến để cứu loài người khỏi tội lỗi, không phân biệt Do Thái hay chư dân. Ngài còn cố tình đề cao người ngoại, để quý vị mở mắt ra mà biết nhìn nhận mọi người trên thế giới là anh em của nhau.

Thế là quý vị thất vọng. Thế là quý vị cố tình không tin. Quyền lợi của một dân tộc kiêu ngạo và ích kỷ đã khiến quý vị quay lưng không thèm nhìn mặt Thầy của tôi. Hình ảnh ấy Thầy tôi bảo là “có mắt mà không thấy”. Khi đã cố tình tự bịt mắt để không thấy chân lý, thì không phải là chuyện riêng của quý vị đâu. Chính các Đấng bề trên của quý vị ở thủ đô cũng làm như vậy. Họ biết rõ là Thầy tôi đã phục sinh và ra khỏi mộ, nhưng vẫn cố tình dùng tiền bạc để bịt miệng lính canh là những người đã đích thị thấy Thầy tôi sống lại. Quyền lợi của một dân tộc đã biến những công dân ái quốc cực đoan thành những người đui mù nguy hiểm của cả loài người.

uHai: Quý vị chỉ muốn lợi dụng Thầy tôi, biến Thầy tôi thành công cụ phục vụ gia tộc của quý vị. Quý vị chỉ mong Thầy tôi phất cờ khởi nghĩa, đánh đuổi bọn thực dân Rôma, rồi lên ngồi trên ngai vàng. Còn quý vị thì chia nhau các chức tước từ trung ương về tới thôn xóm, từ quyền hành chính đến quyền quân sự. Nói tóm lại, quý vị chỉ muốn Thầy tôi bưng tặng cho quý vị trong thân tộc mỗi người một mâm xôi, một mâm thịt.

Khổ một nỗi là Thầy của tôi rất dị ứng với “xôi thịt”. Người chỉ biết yêu thương và phục vụ. Suốt ba năm truyền đạo, Ngài chỉ ân cần chăm sóc người nghèo, người bệnh tật, người lỡ lầm. Ngài không đá động đến tiền bạc, vũ khí và quân đội. Điều đó làm quý vị thất vọng và coi Thầy tôi như người dưng nước lã. Quý vị loại Thầy tôi ra khỏi gia phả của quý vị, mà quý vị bảo là để giữ lấy danh dự cho dòng tộc.

Đó là suy nghĩ của tôi về quý vị. Tôi hiểu rõ quý vị lắm, vì đó là tâm lý chung của lịch sử nước Do Thái được mô tả trong suốt dòng lịch sử 18 thế kỷ. Chỉ cần đọc Thánh vịnh thôi cũng đủ để thấy hết ruột gan của quý vị rồi.

 

Kính thưa quý vị.

Tất cả những gì quý vị đã nghĩ và đã làm đều đi vào quá khứ của hai ngàn năm. Đúng hay sai, thì cũng là sự đã rồi. Bây giờ thì Đức Giêsu mà quý vị gọi là mất trí, thì đã được cả thế giới biết đến. Hàng tỉ người đã tôn thờ Ngài và gọi Ngài là Đấng Cứu Thế, trong đó có tôi. Tôi không biết dòng họ của quý vị hiện nay đã sinh sản ra được bao nhiêu và có bao nhiêu người còn đang sinh sống ở Nadarét, bao nhiêu người đang sống tản mát trên các nước ở Á Châu, Âu Châu, Phi Châu và Mỹ Châu? Trong số đó có bao nhiêu người đã giác ngộ và nhìn nhận Đức Giêsu là Chúa ? Chắc chắn là chưa nhiều. Nhưng tôi vẫn hy vọng rằng dân tộc Do Thái của quý vị và riêng dòng tộc của quý vị dần dần sẽ giác ngộ và thấy rằng Đấng Cứu Thế không phải là một ông vua, nâng nước Do Thái lên hàng bá quyền. Ngài chỉ là một ông vua của chân lý, một ông vua của tình yêu phổ quát, một tình yêu không có làn ranh, không có biên giới.

Tôi rất vui ghi vào ký ức của tôi hình ảnh một bậc thầy của triết lý hiện sinh là triết gia Bergson. Ông mang dòng máu Do Thái của quý vị. Nhưng ông đã tin Đức Giêsu là Đấng Cứu Thế. Ông đã lãnh nhận phép Thánh Tẩy, đồng thời lại muốn được chôn cất như một tín đồ Do Thái giáo. Ông vẫn thương dân tộc Do Thái của mình, nhất là trong thời bị Đức Quốc Xã kỳ thị và tàn sát. Ông xin được chôn cất như một người Do Thái là vì vậy.

Tôi mong rằng quý vị cứ là người Do Thái, cứ là người gốc gác Nadarét, nhưng đồng thời tin nhận Đức Giêsu là Đấng Cứu Thế mà các Sứ ngôn tiên báo, mà cha ông quý vị hằng mong đợi. Chừng đó quý vị vừa là anh em của hàng tỉ người Kitô hữu, vừa là dòng tộc của Đấng Cứu Thế. Vinh dự biết chừng nào ! 

Lm. Piô NGÔ PHÚC HẬU

 cgvdt.vn