Suy Niệm Lời Chúa Tuần XIX Thường Niên
Lm Seoka
Thứ hai: 2Cr 9,6-10; Ga 12, 24-26.
CHÚA NHẬT XIX THƯỜNG NIÊN A
Mt 14, 22-33
Cuộc đời chúng ta được ví như con thuyền lênh đênh giữa biển khơi. Biển thì có lúc êm ả, nhưng cũng có khi sóng to, gió lớn nổi lên, khiến con thuyền đời ta chao đảo vì hoang mang lo sợ. Vì thế rất cần có Chúa ở bên đời ta để nâng đỡ, che chở và hướng dẫn.
Xin cho chúng con luôn vững tin và phó thác vào tình thương và uy quyền của Chúa trong mọi biến cố vui buồn của cuộc sống, cách đặc biệt trong cơn đại dịch Covid-19 tái bùng phát trở lại tại Việt Nam chúng con. Có Chúa ở bên, thuyền đời của chúng con mới an tâm vững tiến vượt qua sóng gió mà cập được bến bờ bình an.
Những hình ảnh được đề cập trong đoạn Tin mừng hôm nay giúp chúng ta hiểu rằng:
Các môn đệ chính là mỗi người chúng ta.
Con thuyền là hình ảnh của Giáo Hội.
Biển khơi là hình ảnh trần gian.
Đêm tối, bảo tố, gió mạnh là những thử thách do ma quỷ gây nên.
– Giống như các môn đệ xưa, chúng ta đã bước vào con thuyền của Giáo Hội khi lãnh nhận bí tích thánh tẩy. Cùng ở trong con thuyền Giáo hội, tất cả chúng ta đều đang tiến bước trên biển đời trần gian này.
– Tựa như con thuyền của các môn đệ bị sóng to gió lớn đánh dữ dội, thì ở mọi thời, mọi nơi, Giáo hội cách chung; cách riêng thuyền đời của mỗi người chúng ta cũng phải đương đầu với bao là thử thách do nhân tai và thiên tai gây ra do thế lực của ma quỷ thúc đẩy.
– Ví như bóng đêm là những vết đen đáng tiếc xảy ra trong Giáo hội; hay những đau khổ, thất bại và bất hạnh xảy đến trong cuộc sống mình, làm cho niềm tin của chúng ta như bị chao đảo, lắm khi mất cả phương hướng cho cuộc sống.
– Sánh như tông đồ Phêrô, vì nghi ngờ vào quyền năng của Chúa, khiến ông sợ hãi, sắp chìm. Cuộc đời của người Kitô hữu chúng ta khi đối mặt với những khó khăn, đau khổ và thử thách… trong cuộc sống, lắm khi cũng làm ta lo sợ, nghi ngờ vào quyền năng của Chúa và có khi đánh mất cả niềm tin và hy vọng mà buông mình chìm sâu vào dòng chảy của biển đời này. Nhưng chúng ta hãy vững tin vì có Chúa Giêsu luôn ở bên đời, hằng nâng đỡ chở che và ra tay cứu giúp, nếu chúng ta biết tin tưởng, trông cậy và tha thiết kêu cầu Người như Phêrô:“Lạy Thầy, xin cứu tôi”.
Xin Chúa ban thêm lòng tin nơi chúng ta, để trong bất cứ hoàn cảnh thử thách nào, ngay cả những lúc bước đi trong đêm tối của đức tin, chúng ta vẫn an tâm tiến bước trên sóng gió cuộc đời này với lòng hân hoan vì tin rằng có Chúa luôn ở bên hướng dẫn chúng ta.
Thứ hai: 2Cr 9,6-10; Ga 12, 24-26
Kính Thánh Laurensô, phó tế tử đạo
Cả hai bài đọc hôm nay đều nói lên tinh thần hy sinh vô vị lợi vì nước trời.
Bài đọc 1: Với nguyên tắc bình thường, ngoại trừ bất thường, Thánh Phaolô cho biết: “gieo nhiều” sẽ “gặt nhiều”. Theo nguyên tắc này, thánh Phaolô kêu gọi các tín hữu Côrintô cũng như chúng ta hãy tích cực dâng hiến đời mình để phục vụ Chúa. Nhưng để dâng hiến phục vụ, đòi hỏi ta phải hy sinh. Mà hy sinh là việc làm khó. Bởi lẽ ta thường cho rằng những gì ta dâng hiến là của ta. Nhưng thực ra những gì ta “Có” và ta “Là” đều do Thiên Chúa ban tặng. Nên “ai vui vẻ dâng hiến sẽ được Thiên Chúa yêu thương” (x. 2 Cr 9,7).
Còn bài Tin mừng hôm nay, Chúa Giêsu lại đưa ra cho chúng ta hiểu được quy luật căn bản: chết để được sống. “nếu hạt lúa gieo vào lòng đất mà không chết đi, thì nó vẫn trơ trọi một mình; còn nếu chết đi, nó mới sinh được nhiều bông hạt.” (Ga 12,24); theo nguyên tắc này Chúa Giêsu xác quyết: “Ai yêu quý mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai coi thường mạng sống mình ở đời này, thì sẽ giữ lại được cho sự sống đời đời.” (Ga 12,25).
Thầy phó tế Lô-ren-sô đã nhận ra nguyên tắc và hiểu được quy luật ấy nên đã vui vẻ dâng hiến đời mình, sẵn sàng chết đi vì tình yêu.
– Yêu Chúa, thánh nhân đã rời bỏ quê hương Hu-ét-cô, nước Tây Ban Nha thân yêu để đến Roma du học. Tại đây ngài được biết đến là con người nổi danh về tài đức. Nhưng không vì thế mà ngài tìm cho mình cuộc sống vinh hoa, phú quý. Trái lại, thánh nhân đã dùng tài đức Chúa ban dấn thân phục vụ Chúa, dưới thời giáo hoàng Xít-tô II, trong bối cảnh đầy hiểm nguy bởi sự cấm cách và bách hại khắc nghiệt của hoàng đế Đê-ci-ô.
– Yêu người, thánh nhân đã không ngại hy sinh dấn thân trong trách nhiệm phục vụ người nghèo. Với vai trò là vị phó tế trưởng, quảng trị tài sản của Giáo hội, ngài luôn ưu tư lo cho người nghèo. Ngay trong giờ phút nguy khốn nhất, với cái chết cận kề, ngài vẫn không quên dùng tất cả tài sản của Giáo hội đem ra phân phát cho người nghèo. Với ngài tài sản quý giá nhất chính là người nghèo. Nên sau khi phân phát hết của cải cho người nghèo, ngài đã dẫn họ đến trước mặt viên tổng trấn Va-lê-ri-a-nô và xác nhận cho biết: những người nghèo đứng trước mặt tổng trấn chính là tài sản của Giáo hội.
Tình yêu chính là sức mạnh thúc đẩy thánh Lau-ren-sô sẵn sàng phục vụ Chúa và tha nhân cho dẫu phải hy sinh tính mạng. Đúng như lời thánh Phaolô nói: “Ai vui vẻ dâng hiến sẽ được Thiên Chúa yêu thương.” Thánh nhân đã vui vẻ dâng hiến vì cảm thấy mình được Chúa yêu thương. Nên khi bị hỏa thiêu, ngài còn khôi hài nói với hoàng đế: Một bên đã chín rồi hãy chiên bên kia nữa mà ăn!. Sau đó ngài cầu xin cho thành phố Rôma được trở lại với Ðức Kitô và cho Ðức Tin Công Giáo được lan tràn khắp thế giới. Ngài lãnh nhận triều thiên tử đạo vào năm 258 và đã được Thiên Chúa yêu thương ban thưởng sự sống đời đời vì đã coi thường mạng sống mình ở đời này.
Xin cho chúng ta có được tình yêu Chúa nồng nàn, để ta luôn trung kiên sống và làm chứng niềm tin dù có phải chịu nhiều gian khổ, ngay cả hy sinh mạng sống mình; đồng thời cũng xin cho chúng ta có được lòng yêu người, nhất là những người nghèo như thánh Lau-ren-sô, để ta tận tâm phục vụ tha nhân với hết khả năng của mình.
Thứ ba: Mt 18,1-5.10.12-14
Dưới trần gian tranh giành địa vị, chức quyền đã đành. Trên trời mà còn tranh quyền đoạt lợi quả là một điều đáng trách. Thế mà các môn đệ xưa kia lại đưa lối suy nghĩ trần tục ấy vào chốn vĩnh cửu, nên các ngài không ngần ngại đặt vấn đề với Chúa: “ai là người lớn nhất trong nước trời.”
Chúa Giêsu không trả lời ai là người lớn nhất trong Nước Trời, nhưng Chúa cho biết cần phải có điều kiện như thế nào? để được vào Nước Trời.
Điều kiện ấy chính là phải trở nên như trẻ nhỏ. Không phải chúng ta hóa kiếp trở lại làm trẻ nhỏ, nhưng Chúa muốn chúng ta phải có tinh thần trẻ nhỏ.
Vì trẻ nhỏ luôn thành thật, đơn sơ, trong trắng. Chúa muốn chúng ta cũng hãy đơn sơ, thành thật, đừng mưu mô, lọc lừa… , cho dẫu lắm khi sự thật làm ta phải chịu thiệt thòi, bị xem thường, bị hiểu lầm…
Vì trẻ nhỏ cảm thấy mình yếu đuối nên luôn tin tưởng phó thác cậy dựa vào cha mẹ. Chúa cũng muốn chúng ta luôn tin tưởng tín thác và cậy trông vào Chúa, nhất là những lúc chúng ta gặp phải gian nan, khốn khó.
Vì trẻ nhỏ luôn khiêm nhường biết mình còn nhiều giới hạn nên không ngừng cố gắng trao dồi học hỏi những điều hay lẽ phải từ người lớn. Chúa cũng muốn chúng ta biết khiêm tốn lắng nghe và học hỏi lời Chúa trong Thánh kinh, qua các giáo huấn của GH, nhất là qua các biến cố xảy ra trong cuộc sống hằng ngày.
Nói tóm lại, Chúa muốn chúng ta hãy sống tinh thần trẻ thơ, mặc dù chúng ta mang thân xác của người lớn. Ai sống được tinh thần như thế, mới xứng đáng được vào Nước Trời và là kẻ lớn nhất trong Nước Trời.
Chúng ta hãy luôn nhớ rằng: trước mặt Chúa, chúng ta chỉ là những người con bé nhỏ. Không có Chúa, chúng ta chẳng làm được chuyện gì nhưng nếu chúng ta có làm được chuyện gì đi nữa, thì tất cả cũng là nhờ bởi ơn Chúa ban mà thôi.
Xin Chúa cho chúng con luôn biết phó thác cả cuộc đời chúng con cho Chúa, như đứa bé đặt hết niềm tin yêu vào cha mẹ. Để sau cuộc đời dương thế này, chúng con được quây quần bên Chúa, chung hưởng niềm hạnh phúc viên mãn cùng các thánh tử đạo Việt Nam trong nước trời.
Thứ tư: Mt 18, 15-20
Đoạn tin mừng hôm nay ghi lại 3 lời giáo huấn của Chúa Giêsu dành cho các môn đệ: 1 Sửa lỗi huynh đệ, 2 tha thứ cho nhau 3 và hiệu quả của lời cầu xin hiệp nhất. Những lời giáo này rất cần cho đời sống cộng đoàn.
- Sửa lỗi huynh đệ. Lầm lỗi là chuyện thường tình của con người “nhân vô thập toàn”. Nên sửa lỗi cho nhau là trách nhiệm của mỗi người trong cộng đoàn, chứ không phải là việc làm tùy thích riêng ai. Bởi lỗi lầm cá nhân gây nguy hại đến người khác và làm sứt mẻ tình đoàn kết giữa các thành phần trong cộng đoàn.
Tâm lý tự nhiên ai trong chúng ta cũng ngại đến việc sửa lỗi. Bởi không khéo, ta sẽ bị người đời lên án là “ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng”, chẳng lợi lộc gì cho bản thân mà còn gây ra lụy phiền cho mình cho người. Nhưng vì tình huynh đệ và vì ích lợi chung, đòi buộc ta phải có bổn phận sửa lỗi cho nhau.
Vậy ta phải sửa lỗi thế nào để mang lại kết quả tích cực? Tin mừng hôm nay, Chúa Giêsu chỉ dạy chúng ta phải tiến hành cách tiệm tiến và tế nhị, đi từ kín đáo đến công khai; từ cá nhân đến tập thể, theo các bước sau:
– Trước hết gặp riêng ngươi với nó: giữa hai người (cá nhân với cá nhân). Nếu không có kết quả?
– Tiếp theo ta đem theo một hay hai người làm chứng. (tạo nên sức mạnh và mang tính xác thực cho lời chứng). Nếu cũng không nhìn nhận sai lỗi?
– Sau cùng đưa ra cộng đoàn Hội Thánh. “Nếu Hội Thánh mà nó cũng chẳng nghe thì kể nó như người ngoại hay thu thuế.”
Tuy nhiên, trong bất cứ hoàn cảnh nào, ta phải luôn giữ được tinh thần bác ái huynh đệ, với hy vọng giúp người có lỗi ý thức về sai lầm của mình mà sửa đổi. Không chịu nghe cộng đoàn thì họ đã tự cô lập mình. Ta chỉ còn phó thác họ cho lòng nhân từ của Chúa mà thôi.
- Tha thứ cho nhau. Nếu lỗi lầm làm ảnh hưởng đến cộng đoàn Hội Thánh, thì ta tiến hành từng bước như lời Chúa dạy trên. Nhưng nếu lỗi lầm chỉ mang tính cá nhân, không gây nguy hại đến cộng đoàn Hội Thánh thì cách hay nhất là ta hãy bao dung tha thứ mãi. Đó cũng là điều Chúa nói với Phêrô: “Lạy Thầy, khi anh em xúc phạm đến con, con phải tha thứ cho họ mấy lần? Có phải đến bảy lần không? Chúa Giêsu đáp: “Thầy không bảo con phải tha đến bảy lần, nhưng đến bảy mươi lần bảy.” (Mt 18, 21-22). Và trong kinh lạy Cha, Chúa Giêsu cũng dạy ta biết rằng: ta chỉ được Chúa tha thứ tội lỗi một khi ta biết tha thứ lỗi lầm cho tha nhân. Vì thế mà Chúa Giêsu mới xác quyết với các môn đệ rằng: “những gì các con tháo gỡ dưới đất, thì trên trời cũng tháo gỡ.”
- Lời cầu xin hiệp nhất. Biết rằng, mục đích của việc sửa lỗi và tha lỗi cho nhau trong đời sống là nhằm thức tỉnh người sai phạm để họ sửa đổi mà trở về hòa nhập với cộng đoàn. Tuy nhiên đây là việc làm hết sức khó khăn nên rất cần ơn Chúa. Vì thế mà Chúa Giêsu nhắc nhở chúng ta cần phải hiệp nhất trong lời cầu nguyện. Lời cầu nguyện hiệp nhất của cộng đoàn rất có hiệu lực vì làm đẹp lòng Thiên Chúa và sẽ được Người đón nhận: “Thầy lại bảo các con, nếu hai người trong các con, ở dưới đất, mà hiệp lời cầu xin bất cứ điều gì, thì Cha Thầy, Ðấng ngự trên trời, sẽ ban cho họ điều đó.”
Nếu tội lỗi làm chia rẽ thì sự cầu nguyện là phương thế nối kết và hiệp nhất chúng ta lại với nhau trong Chúa. Vì Chúa Giêsu chính là trung tâm nối kết mọi người trong cùng một đức tin. Bởi thế mà ở đâu có “hai ba người tụ họp với nhau nhân danh Thầy, thì Thầy ở giữa những người ấy.”
Xin Chúa cho chúng ta biết khiêm tốn nhìn nhận mình còn nhiều thiếu sót lầm lỗi trước Chúa và tha nhân, nhờ đó ta mới dễ dàng đón nhận lời góp ý sửa lỗi chân thành của anh em để chấn chỉnh lại đời sống nên tốt đẹp hơn. Và cũng xin cho chúng ta biết khôn ngoan áp dụng phương cách sửa lỗi do Chúa chỉ dạy, với mong muốn giúp nhau chỉnh sửa lại đời sống sao cho phù hợp với thánh ý của Chúa, hầu tạo nên được sự hiệp nhất trong cộng đoàn Hội thánh Chúa.
Thứ năm: Mt 18, 21-19,1
Có thể nói, tha thứ chính là đỉnh cao của lòng thương xót. Thánh Tôma đã nói: “Tha thứ cho người khác là thương xót họ, đó là việc to lớn hơn việc tạo dựng thế giới”. Thật vậy, hành động cao quý nhất của con người để giống TC chính là sự tha thứ. Nhưng thực tế cho thấy tha thứ không dễ chút nào: tha thứ 1 lần đã khó, huống chi tha thứ hoài, tha thứ mãi như lời dạy của Chúa Giêsu trong bài Tin mừng hôm nay quả là khó hơn cả vượt sông sâu, leo núi cao hiểm trở. Bởi lẽ muốn tha thứ đòi buộc ta phải vượt qua biển sâu của tự ái và leo khỏi núi cao của kiêu căng, tự mãn.
Nhưng cho dẫu khó khăn như vượt đại dương mênh mông và sâu thẳm, vậy mà dân Do Thái vẫn tiến qua giữa lòng biển Đỏ khô chân, đó mới là điều lạ lùng! Vì đối với quyền năng Thiên Chúa thì mọi sự tưởng như không thể đều trở nên có thể, nếu chúng ta biết tin tưởng và phó thác vào uy quyền của Người.
Hơn nữa để giúp ta vượt qua núi cao của kiêu căng, tự mãn mà tỏ lòng bao dung tha thứ cho tha nhân, Chúa Giêsu còn khéo léo nhắc nhở chúng ta về một đấng Thiên Chúa giàu lòng thương xót, hằng sẵn sàng tha thứ mọi tội lỗi cho ta, cho dẫu rất nhiều lần ta xúc phạm đến Chúa nặng nề.
Trong kinh lạy Cha, Chúa Giêsu còn đã dạy chúng ta phải tha thứ cho nhau để được Chúa thứ tha. Xin Chúa cho chúng ta có được tấm lòng thương xót của Chúa để ta cũng hết lòng tha thứ cho anh em mình, nhờ đó mà ta mới xứng đáng đón nhận được sự tha thứ của Chúa. Amen.
Thứ sáu: Mt 19, 3-12
Bất cứ xã hội nào, đất nước nào, tập thể nào, gia đình nào… dù lớn hay nhỏ đều có những quy định và luật lệ của nó. Chính những quy định luật lệ sẽ đem lại tính ổn định xã hội và bảo vệ quyền lợi cho con người. Tin mừng hôm nay, Chúa Giêsu khẳng định với những người Biệt Phái về sự ràng buộc không thể tháo gỡ trong đời sống hôn nhân“sự gì Thiên Chúa đã kết hợp, loài người không được phân ly”.
Luật hôn nhân không phải phát xuất từ định chế của con người, nhưng xuất phát từ ý định của Thiên Chúa. Ngay từ khi tạo dựng con người “ Thiên Chúa đã làm nên con người có nam có nữ; vì thế người đàn ông sẽ lìa bỏ cha mẹ mà gắn bó với vợ mình, và cả hai sẽ trở thành một xương một thịt” (St 1, 24).
Đã là định chế do chính Thiên Chúa thiết lập (gọi là Thiên luật) thì đòi buộc mọi người đều phải tuân giữ, còn nhân luật (là luật do con người quy ước) thì có tính tương đối và sẽ bị điều kiện hoá bởi hoàn cảnh, thời gian, không gian và cả truyền thống văn hoá… nên có thể thay đổi và cần được thay đổi cho phù hợp với hoàn cảnh của thời đại. Vì luật của Thiên Chúa thì bất biến, vì thế khi nhân luật và Thiên luật đòi buộc cùng lúc, ta cần phải ưu tiên cho Thiên luật. Cho nên khi những người Pharisêu đề cập đến chuyện Môsê cho phép ly dị, thì ngay lập tức Chúa Giêsu đã nói đến sự bất cập của nhân luật và Người tái khẳng định lại sự bất biến mang tính bó buộc của Thiên luật về hôn nhân là bất khả phân ly. (x.Mt 19,1-9; Mc 10,1-12).
Xin Chúa cho các đôi vợ chồng luôn ý thức lời thề hứa chung thủy với nhau trong ngày thành hôn, và ban cho họ dồi dào ơn thiêng để họ đủ nghị lực vượt qua những thách đố trong đời sống hôn nhân và gia đình ngày hôm nay, mà trung tín mãi với nhau đến trọn đời.
Thứ bảy: Lc 1, 39-56
KÍNH TRỌNG THỂ LỄ ĐỨC MẸ LÊN TRỜI
Mừng kính trọng thể lễ Đức Mẹ hồn xác lên trời hôm nay, đem đến cho chúng ta niềm hy vọng lớn lao. Bởi tin rằng mai sau chúng ta cũng được về trời hưởng vinh phúc cùng với Mẹ. Vì cha mẹ có bao giờ quên con cái và muốn xa rời những đứa con yêu quý bao giờ!
Tuy nhiên để được ở bên Mẹ trong niềm hạnh phúc thiêng đàng, đòi hỏi ta phải sống xứng danh là con yêu dấu của Mẹ. Để trở nên con yêu dấu Mẹ không gì khác hơn là chúng ta noi gương sống như Mẹ đã sống. Đó là sống giới luật Tình Yêu mà Chúa đã dạy.
– Yêu Chúa: Đức Maria đã luôn lắng nghe và thực hành lời Chúa truyền dạy: “ Vâng này tôi là nữ tì của Chúa, xin Chúa làm cho tôi như lời sứ thần nói”. (Lc 1,38 ).
. Yêu Chúa: Mẹ đã chấp nhận những hệ lụy đau khổ xảy đến, khi đón nhận cưu mang và sinh hạ Hài Nhi Giêsu.
. Yêu Chúa: Mẹ đã can đảm bước đi cùng với Con Mẹ là Đức Giêsu trên mọi nẻo đường đời. Con đường ấy là đường hẹp và là con đường thập giá. Nhưng đó là con đường dẫn đến sự sống đời đời. Như lời Chúa Giêsu đã phán: “Ai muốn theo Ta, hãy tự bỏ mình vác thập giá mình mà theo Ta….” (Mc 8,34).
– Yêu người: Mẹ đã sẵn sàng hiến dâng đời mình cho Thiên Chúa để cộng tác với Thiên Chúa trong chương trình cứu độ nhân thế.
. Yêu người: Mẹ đã không ngại chấp nhận gian khổ “vội vả lên đường” thăm viếng và ở lại chăm sóc cho người chị họ Elizabeth trong lúc sắp sinh nở. Quả là một hy sinh lớn lao!
. Yêu người: Mẹ đã nhận thánh Gioan (đại biểu nhân loại) làm con Mẹ, cho dẫu trong hoàn cảnh đau khổ tột cùng dưới chân thập giá và tương lai mịt mù.
Chính tình yêu là động lực giúp cho Đức Maria sẵn sàng từ bỏ ý riêng, chấp nhận dấn thân hy sinh suốt đời để Phục vụ Chúa và dâng hiến cho tha nhân.
Có thể nói hình ảnh người phụ nữ được thánh Gioan mô tả trong sách Khải huyền hôm nay là hình ảnh tập chú về Đức Mẹ. Dẫu lộng lẫy, kiêu sa xuất hiện trên trời nơi đền thờ Thiên Chúa cao sang. Nhưng bên cạnh đó, Mẹ cũng phải đối diện với bao nguy hiểm của mãn xà hung ác là sự dữ. Như vậy, bên cạnh hạnh phúc vinh quang nước trời, vẫn luôn có bóng dáng của đau khổ bởi sự dữ đang trực chờ, cần phải vượt qua bằng sức mạnh của Tình yêu nhờ liên kết chặt chẻ với Chúa Giêsu với niềm tin kiên vững vào quyền năng Thiên Chúa mới bay cao, bay xa vào cỏi vinh quang sáng ngời.
Xin cho chúng ta biết noi gương Mẹ Maria hằng gắn bó chặt chẻ với Chúa Giêsu để kín múc sức mạnh và sự sống nơi Người, vì“nhờ liên đới với Đức Kitô, cũng được Thiên Chúa cho sống” (1Cr 15,22). Nhất là luôn biết chu toàn giới luật Tình Yêu mà Chúa chỉ dạy qua việc tận tâm phục vụ tha nhân theo gương Mẹ Maria, hầu xứng danh là con Mẹ và xứng đáng được Chúa ban thưởng hạnh phúc nước trời. Xin Mẹ thương giúp chúng con!